xem phim hài 18+

‘NẾU AI MUỐN BIẾT HƠN … VỀ ÔNG LÃO GẦN 80 TUỔI … LÀ THẾ PHONG ‘ / Thế Phong — http://www.vanchuongviet.org/

   

                                                           thế phon g  [  i.e. đỗ mạnh tường 1932-   ]

                                                  (ảnh :  Nguyễn thị Bích Nga   chụp tại tư thất TP / 2009)

                                                   nhà báo+ nữ văn s ĩ  nguyễn thị bích nga  + thế phong

                                                     (ảnh chụp tại  Café Nguyễn thị Diệu/ 2009)

                                                             café 27 Nguyễn thị Diệu / phường 6/ quận 3/ tp. hcm

                                                                                           (ảnh: Internet)    

N ếu  a i  m uốn  b iết  h ơn … v ề

ô ng  l ão  g ần  80   t uổi…  l à  t hế  p hong

Thế Phong

LTS .  Chúng tôi giới thiệu bài của anh Thế phong như một trao đổi và cảnh tỉnh tình hình in ấn và chữ nghĩa, hy vọng các bạn của chúng ta có ý kiến. –  văn chương việt

Tựa đề đầy đủ của tác giả:

“…NẾU AI MUỐN BIẾT HƠN VỀ ÔNG LÃO GẦN 80 TUỔI BỊ NHÀ BIÊN KHẢO 70 TUỔI CHÊ LÀ  CÔN ĐỒ… , thì xin vào:

bài viết  :   Nguyễn Lê Hiếu  ( T alawas, thứ tư ngày 8 tháng năm 2010 ).

Lời dẫn :   “ …trên báo” Thể thao & Văn hóa” số 23 ( ra ngày 19/3/2004) tác giả Hoàng Hoài Sơn có bài viết về vấn đề đạo văn của tầng lớp trí thức hiện nay:

“…(…) nhà văn Thế Phong là” đầu nậu sách” từ mấy chục năm nay, ông là người tích cực nhất khi trong vòng 1 vài năm qua liên tục  khiếu kiện các NXB ăn cắp bản quyền 50 tác phẩm của ông đã được Cục bản quyền cấp chứng nhận.  Ông Nguyễn Q. Thắng ( người bị cho là sử dụng bài của Thế Phong ) ở 1 căn nhà to đẹp trên đường Phan Huy Ích – Quận Gò Vấp- ( Tp. HCM. ) trả lời” anh chưa biết Thế Phong, ông ta là con người côn đồ, con người không có lương tâm, nên tôi chẳng sợ cái anh Thế Phong này. Ông ấy thích kiện thì cứ đi mà kiện..”. Ông Q. Thắng nói thêm “ tôi là người lịch sự nên tôi mới đề tên ảnh. Nếu như ông ta giống tên người khác thì sao “ ( ?!)

( trích theo Google / search/ nhà văn thế phong> web. tr. 42).

… trên Talawas , thứ tư ngày 8 tháng chin năm 2010, Nguyễn Lê Hiếu viết:

“(…) …Bây giờ trở  lại cuốn:” Văn học miến Nam”  nhấn vào con người của tác giả:”  … mới đây, ngày 19/3/ vừa qua, Thế Phong khiếu nại NXB Văn hóa-thông tin  và trong cuốn” Văn học miền Nam “ ( tậpII) của Nguyễn Q. Thắng, có hai phần” Bảo Lương Nữ sĩ và Nguyễn Đức Quỳnh là của ông đã được in trong” Lược sử văn nghệ Việtnam  …” (…)

Ông Q. Thắng nói thêm:”  Tôi là người lịch sự nên tôi mới để tên ảnh  ….(…)

Thế Phong sinh năm 1932  ( khai sinh 1936)  tại Yên Bái, năm nay gần 80 tuổi bị nhà biên khảo 70 tuổi chê là côn đồ này thì xin vào hãy bấm vào mạng sau đây:

Khoảng đầu thập niên 2000, tôi gom góp một số bài tiểu luận văn nghệ ( đã đăng trên báo chí  từ 1952 đến 1975) với tựa đề”  TẢN MẠN VĂN CHƯƠNG”- trong đó có 2 bài:

1-Xướng họa của Phan Văn Hùm và Nguyễn Trung Nguyệ t. ( tr. 28 – 30)

2-“ Ngục trung Ký Sự”  của  Bảo  Lương   ( tr. 31- 35).

Cũng vào đầu 2000,  Lê Ngộ Châu đến thăm tôi tại nhà- tiện thể tôi đưa tặng “ Tản Mạn Văn Chương”. 

( Lê Ngộ Châu và Nguyễn Q. Thắng là đại diện  tác giả Nguyễn Hiến Lê trong vấn đề in ấn .)

Thời gian này, chúng tôi thường tới “  Quán cà phê 27 Nguyễn thị Diệu  (quận 3-tp H.C.M )  uống cà phê, tán dóc cùng bè bạn quen,  đặc biệt  để gặp gỡ luật sư Nguyễn Đình Phùng . ( đại diện tôi v/v khiếu kiện các nxb in ấn không xin phép) .

Có một buồi, một khách từ bàn cùng ngồi với nhà báo Nguyễn Quốc Thái  ( báo Doanh nghiệp ) sang phía bàn tôi, cười nói, hỏi tiểu sử Phạm ngọc Khuê (  nhóm  Hàn Thuyên)   và cho biết đã trả tiền cà phê (  lúc này 5000 VNd / ly  thì phải).  Nói là không biết thì không đúng, nói” thân” càng không đúng – lần này thì ngạc nhiên,  sao anh ta lại hỏi ,bữa trước có xin một cuốn  “T .T.KH., nàng là ai? ”,  vậy bữa nay có mang theo không?

Chàng này là nhà biên soạn sách kiêm ”đầu nậu” in ấn bao thầu xin giấy phép, thường đưa tấm danh thiếp” có hàng chữ:

NGUYỄN Q. THẮNG

Tác   gia

( chàng  sinh năm 1940, nổi danh tìm  bản thảo “ ăn khách, đang” nằm ụ –  -tác giả ‘ nhà văn trước 75” rất khó được cấp phép xuất bản, lại không tiền –chàng ‘ gạ gẫm’ cho ký tên chung  thì sách sẽ được in ngay.  Trường hợp ’ con nhện sa lưới  đầu tiên’ là Nguyễn Bá  Thế ở  Cần Thơ. Tiếp nữa một cuốn’ danh ngôn’ chi chi đó của Thanh Vân-Nguyễn Duy Nhường, chàng xin giấy phép, in ấn, đưa đi  phát hành ( in đôi ra 500 cuốn phát hành riêng – bị Trần  Nhật  Thu phát hiện – chàng” làm mình làm mẩy”, rồi’ đâu cũng vào đó”.  Khi giám đốc Fahasa Nguyễn văn Minh bị rớt’ đài”  (Trần Nhật Thu là người thân cận) , phó giám đốc Đỗ Thị Phấn” đảo chính thầy”  lên thay, chàng vẫn “ có mối phát hành độc quyền’ với Fahasa và càng ngày càng phất lên  ( Loại sách” Học làm người”/ Nguyễn hiến Lê)  chàng được Lê Ngộ Châu nhận làm “em tinh thần”, đứng chung đại diện in ấn sách N.H.Lê- càng ngày chàng càng  bay lên cao  như diều gặp gió.

                                                                        lê ngộ châu   [1923- 2006 saigon]    chủ trương bán nguyệt san bách khoa

                                                                                                                                  ( ảnh: Internet)

                                                        tác gia  nguyễn q. thắn g   — ( ảnh: Internet)

Một buổi, tôi vào nhà sách Thăng Long, lướt qua kệ,  bắt gặp “  Văn học miền Nam ”  ( tập II /  Nxb Văn hóa Thông  tin, Hà Nội 2003)  đề cập” Bảo  Lương nữ sĩ” (  tr. 872 ) và  Nguyễn Đức  Quỳnh  ( tr. 917) .  mới chỉ lướt qua  nơi trang 875,  nhìn  ra  ngay một chú thích:

“(1) Theo  Thế Phong, Tản mạn văn chương ( bản thảo).

Nhớ ra  ngay ” nguồn “ –  tại sao  chàng này lại có” bản thảo: “Tản mạn văn chương.”  Chợt “ à” một tiếng, vậy  chỉ có  Lê Ngộ Châu” sang tay” cho “ đàn em  “ đấy thôi.

Về nhà đọc, thì bắt gặp ” chàng” đã’ tổng hợp hai  bài” Phan văn Hùm và Nguyễn Trung  Nguyệt” + Ngục Trung Ký sự- Bảo Lương”  từ “Tản mạn văn chương” –“ ấn sâu dìm kỹ ” trong sách  “ “Văn học miền Nam  “

( tập  II) một  cách “giấu đầu hở đuôi”.

Tức quá, bèn hỏi Lê Ngộ Châu qua điện thoại – chưa bao giờ tôi nghe được “ giọng nói ú ớ đáng yêu  của ” kẻ tòng phạm” dẫn lối đưa đường” kẻ đạo văn N.Q. Thắng”- hồi sau bị đưa ra Tòa án tp. HCM. và Tòa án Quận 3.  ( tp. HCM).

Diễn tiến  câu chuyện, bắt đầu từ tác giả “   Điệu múa cuối cùng của con thiên nga”  / Trần Thị Bông Giấy :

Bài 1:

“… Thư của Thế Phong gửi Giao Điểm, forward cho TTBG.

Sat.26 Mar 2005 10:40: 25 +0000

Thân gửi ông nvh,    ( nguyễn văn hóa, chủ biên web” giao điểm”( Mỹ   )

1-Về vụ kiện ông Nguyễn Q. Thắng, người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan ( VĂN HỌC MIỀN NAM, tập II, NXB Văn hóa –thông tin  (VN)  xuất  bản 2003.

Lần hòa giải lần hai bất thành vì nguyên đơn không chấp thuận bên bị đơn xin lỗi bằng lời ở Tòa (gồm thẩm  phán, nguyên đơn, bị đơn) , bởi lẽ, lời xúc phạm, phỉ báng làm nhục người khác của ông Nguyễn Q. Thắng

  ( N.Q.T.)  đã đăng trên báo”  Thể thao& Văn hóa ” trong nước, ngoài nước; có khi cả hành tinh biết cũng không chừng ?  Vậy thì  lời xin lỗi phải được đăng cải chính trên báo chí, công luận( cụ thể: báo”  Thể thao & Văn hóa ”).

– Tại sao đi kiện lại không biết tên thật bị đơn là Nguyễn Quyết Thắng   (bị đơn hỏi)  và  nguyên đơn trả lời:

– Sách đề tên Nguyễn Q. Thắng thì biết là Nguyễn Q. Thắng, có nghĩa là  CU thiếu .

Nguyễn Q. Thắng lại hỏi:

-” Sao hôm nay nguyên đơn lịch sự gọi bị đơn bằng “ anh   “?

 Trả lời:

– Trước Tòa phải giữ nghi thức, nhưng đúng ra, giơ tay và nói lớn trước Tòa: :

– ” Mày là thắng ăn cắp!”.

( buổi sáng hôm ấy, thẩm phán tra  hỏi bị đơn, nguyên đơn  ngay tại chiếc bàn nhỏ kê  ở lầu 1 tòa án thành phố, xung quanh còn nhiều bàn làm việc đồng nghiệp. Khi  nghe  có người nói lớn: “mày là thằng ăn cắp”  mọi người ngoái cổ nhìn sang phía bàn này. Thẩm phán giả lả cười theo, nói trỏng:

“ đáng lý phải mời  bi đơn, nguyên đơn  tại phòng riêng thì sẽ tốt hơn!.”

Bị đơn Nguyễn Q. Thắng cầm cuốn: “T.T.Kh., Nàng là ai?”, mở nơi trang 3, tác giả đề tặng, phân bua cùng thẩm phán:” tôi với  tác giả là bạn, tôi đang chuẩn bi viết tiểu sử, văn nghiệp  ảnh  để in vào” Văn học miền  Nam,”- không ngờ xảy ra  chuyện như hôm, nay”. (  chú thích sau – 4/ 2011-  Thế Phong)  .

Do đó,  bên nguyên đơn yêu cầu Tòa buộc ông Nguyễn Q. Thắng phải công khai xin lỗi trên báo chí, công luận và bồi thường thiệt hại tinh thần ( theo Khoản 3 Điều 310, Điều 61 Bộ Luật Dân Sự , và theo Nghi Quyết 01 ngày 28/3/2004 của Tòa án nhân dân  tối cao . ( nước sở tại).

Việc ông Nguyễn Q,. Thắng xúc phạm danh dự, nhân phẩn của nguyên đơn, gây cho gia đình, bạn bè nguyên đơn cú” shock ” rất lớn, uy tín bị sút giảm trên bình diện rộng. Hiện nay chẳng những một số tờ báo hải ngoại đăng tải theo nhiều mẩu tin các báo trong nước đã đăng. 

Đồng thời nguyên đơn không kiện NXB/ VHTT để đòi bồi thường thiệt  hại nữa, vì lẽ sách VĂN HỌC MIỀN NAM II đã bị thâu hồi và tiêu hủy, không códoanh thu, không phát sinh lợi nhuận.

Và đến ngày thứ ba: 5 tháng 4 năm  2005, Tòa  án dân sự tp. Hồ Chí Minh xét  xử vụ đạo văn này.

1)  Tôi đề nghi Ban biên tập  Giao Điểm  không cần đăng bài”  Nhà văn Thế Phong  ( Đỗ Mạnh Tường ) chính thức khởi kiện NXB/ VHTT và ông Nguyễn Q. Thắng..”  nữa..

2)  Tác giả bài báo : luật sư Nguyễn Đình Phùng-  ký  tên Nguyễn Đông Phương .

Khi ông  ( NV Hóa )   yêu cầu tôi gửi tiếp”  file ”  bài báo ấy,thì  đồng thời ông cũng forward thư cho   nhà văn   Trần Thị Bông   Giấy , nên nhà văn này phản ứng  qua một thư điện tử gửi cho tôi, rất quyết liệt.  Và tôi nghĩ rằng, chỉ vì một bài báo gửi đến nhờ đăng tải trên một  website  được bên nhà truy cập khá đông  (  theo gợi ý của tác giả bài báo- luật sư Nguyễn Đình Phùng nhờ chuyển giùm )  mà mất tình bè bạn;thì chẳng nên đăng làm gì ? 

Có phải vây không, ông bạn làm báo ở hải ngoại ?

THẾPHONG (  quận I, tp. Hồ chí Minh  )

( trích theo “ Điệu múa cuối cùng của con thiên nga ” / Trần Thị Bông Giấy  /  Nxb Văn  Uyển,  San Jose ,  Cali. 2005-  ( tập  II – trang 93-94).

điệu muá cuối cùng của con thiên nga/ trần thị bông giấy

Bài 2:

Nhà văn  Thế Phong  (Đỗ Mạnh Tường)  chính thức khởi kiện Nhà Xuất Bản Văn hóa –thông tin và ông Nguyễn Q. Thắng, người có quyền lơi và nghĩa vụ liên quan.

Bài của Nguyễn Đông Phương  

(  luật sư Nguyễn Đình Phùng)

Sau thời gian  dài  09 tháng  ( từ 15 / 03 /2004 )  nhà văn Thế Phong đã khiếu nại  về việc Nhà xuất bản Văn Hóa-Thông Tin và ông Nguyễn Q. Thắng đã ăn cắp 2 phần bài viết của  Thế Phong để đưa vào cuốn” Văn Học Miền Nam ”  ( tập II- số đăng ký KHXB 14- XB-QLXB/32 VHTT  của Cục Xuất  bản cấp ngày 04 / 01 / 2001 ) – Nhà xuất bản Thông Tin ấn hành và nộp lưu chiếu tháng 09 / 2003- người biên soạn  là ông Nguyễn Q. Thắng không có thiện chí giải quyết vụ việc, mặc dù  ngày 24 / 03/2004 Cục  Bản quyền Tác giả Văn học Nghệ thuật có công văn số 56 / BQTG VH-NT-QLBGTG VH-NT” đề nghị NXB Văn Hóa Thông Tin làm việc với Cục Bản quyền Tác giả VHNT trước 30 / 04/ 2004’. Công văn này cũng gởi đến thứ trưởng Bộ VHTT Trần Chiến Thắng,  và Thanh tra Bộ VHTT, Cục Xuất bản…

Nhưng sự việc vẫn rơi vào yên lặng.

Bức xúc trước sự yên lặng của ác cấp thẩm quyền đồng thời quá bức xúc việc ông Nguyễn Q. Thắng lớn tiếng thóa mạ, lăng nhục là : “… người côn đồ, con người không có lương tâm..”  nên nhà văn Thế Phong đã chính thức khởi kiện  NXB / VHTT và ông Nguyễn Q. Thắng tại tòa án nhân dân tp. Hồ Chí Minh, và đã được Tòa án thụ lý vụ kiện.

Về nội dung vụ kiện, nhà văn Thế Phong cho biết:

Trong cuốn sách nói trên có 2 phần nguyên là của nhà văn Thế Phong.

Phần I  : Từ trang 872 đến 880 : “ Bảo  Lương Nữ sĩ với vụ án Barbier ”.

Phần II  ; Từ trang 917 đến 924 :” Nguyễn Đức  Quỳnh ”.

Cả 2 phần này do Thế Phong viết và đã in một lần trong” Nhà văn tiền chiến 1930-1945 ”, trong bộ” “Lược sử văn nghệ Việtnam: 1900-1956”  . ( gồm 4 tập).

Tại trang 4 của các tập trên có ghi : “  Bản quyền thuộc tác giả, cấm phóng tác, trích dịch từng phần “.  Còn I phần trong bản thảo chưa in, ( Tản mạn văn chương  )  Thế Phong đưa cho ông Lê Ngộ Châu đọc, nay lại thấy xuất hiện trong “  Văn Học Miền Nam  “ ( tập  II- mà chính  Nguyễn Q. Thắng  có ghi ở trang 875;  (1)   Theo Thế Phong ; Tản mạn văn chương  (  bản thảo)  . Và nếu là “  bản thảo ”, tại sao ông Nguyễn Q. Thắng lại có, để “  sao chép y chang  “đưa   vào sách VHMN của ông ?

Ngày 15 tháng 08 năm 1996, nhà văn Thế Phong  ( Đỗ Mạnh  Tường)   được Cục bản quyền tácgiả cấp giấy chứng nhận bản quyền số 341 / VH / BQ / ĐD.

Trong Bảng liệt kê 50 tác phẩm , có bộ “Lược sử văn nghệ Việtnam 1900-1956”.

Về BẢO LƯƠNG

Năm 1960, Thế Phong viết bài đầu tiên về  Bảo Lương, là câu chuyện xướng họa thơ với Phan Văn Hùm, đăng trên tạp chí ”  Văn Hóa Á châu ” (Sài Gòn). Rồi phóng viên  Nguiễn ngu Í   ( Nguyễn hữu Ngư)   (báo  Bách Khoa  của Lê Ngộ Châu) đến gặp Thế Phong cho biết Bảo Lương-Nguyễn Trung Nguyệt sẵn sàng cung cấp thơ  ( bản   thảo )   để Thế Phong viết tiếp về Bảo Lương nữ sĩ .  Và bài”  Ngục trung ký sự của Bảo Lương ” được đăng trên  tạp chí”  Sống ”  ở Sài Gòn số 25 ra ngày 15 /11/ 1960.

Cuối thập niên 90, Thế Phong cho đánh máy vi tính lại một số bài tiểu luận đã đăng báo từ 1952 đến 1975, với tựa đề” Tản mạn văn chương ” – chuyển tặng bạn bè, trong đó Thế Phong gửi cho PGS Huỳnh Như Phương, ông Lê Ngộ Châu… Và ông Nguyễn Q. Thắng đã sử dụng  bản thảo từ ông Lê Ngộ Châu, chuyển” Ngục trung ký sự”  bài viết của Thế Phong vào” Văn Học Miền  Nam ” ( tập II của ông ta với tựa” Bảo Lương Nữ sĩ với vụ án  Barbier ”  ( trang 872-880)  sao chép đúng nguyên văn,  từ dấu chấm, phẩy, chữ viết hoa trong”  Tản mạn văn chương ” (  ở    tr. 875  : ông ta  tự  thú nhận ’ Theo Thế Phong, Tản mạn văn chương” bản thảo.)

                                                                         tản mạn văn chương/  thế phong

                                                         (tiểu luận viết từ 1952 đến 1975)  –(bản thảo sưu tập)

                         50 tác phẩm thuộc chủ sở hữu ĐỖ MẠNH TƯỜNG ( Thế Phong– Đường Bá Bổn– Đinh Bạch Dân

                                đã được cấp ‘Giấy chứng nhận bản quyền’ / bộ Thông tin/ Cục Bản quyền ở Việt Nam, từ năm 1996.

                                                                 nguyễn đức quỳnh  [1909- 06/06/1974 saigon]

                                                                                          (tư liệu ảnh: Tp .)                 

Về  NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Từ trước đến sau 1975, viết về chủ soái nhóm Hàn Thuyên thì không một ai, chỉ trừ 2 sách: “ Nhà văn  tiền chiến 1930-1945 ”  ( trong bộ” Lược sử văn nghệ Việtnam ” ) và” Nhận diện vóc dáng Nguyễn Đức  Quỳnh ”(  Đại Nam văn   hiến  Sai Gòn 1963 in rô- nê –ô, 1964 tái bản , in ty-pô,)  và đến năm 1975 báo” Văn ”  ra một số kỷ niệm về Nguyễn Đức Quỳnh qua đời-  chỉ viết qua loa tiểu sử, năm sinh, năm qua đời, một di chúc và dăm  bài tưởng niệm, chứ không viết cặn kẽ như sách của  Thế Phong (tác giả quê làng Bổ Trà, tổng Ba Động, huyện Phù Cừ, tỉnh  Hưng Yên, tác phẩm và tác giả, bình luận phê bình sự nghiệp văn học, hoặc nói về nhóm Đàm trường viễn kiến  vv…Sau ngày nước Việtnam thống nhất ( 1976) , Thế Phong được đọc duy nhất cuốn” Tầm Xuân  “

  ( Nxb Phụ Nữ in và tái bản 1 lần )  của Đặng Anh Đào, viết về “  tình thân trong bè bạn và văn chương với Đặng Thai Mai ” mà thôi.

Việc ông Thắng sử dụng tư liệu, tiểu sử, niên kỷ sách ra đời, tóm tắt nội  dung sách một cách bừa bãi, sao chép vô tội vạ, và    tư liệu sự nghiệp văn chương Nguyễn Đức Quỳnh còn đưa vào  bộ “  Từ điển  văn học ”   ( bộ mới)-  Đỗ Đức Hiểu,  Nguyễn Huệ Chi,  Phùng Văn Tửu,  Trần Hữu Tá  chủ biên  (  Nxb Thế Giới,  Hà Nội 2004).  

Và cũng không thể  nói  như Nguyễn Q. Thắng  viết :”  ..  Ông  Huỳnh  Kỳ (  sic –  đúng phải là  Nguyễn- Đức  Quỳnh –  Kỳ )  bảo rằng bản thảo đã thất lạc và đề nghi “… tôi  ( NQ.Thắng )  trích từ cuốn” Nhận diện vóc dáng nhà văn Nguyển Đức Quỳnh” ( 1964) là đủ rồi …”

Việc cho phép này của ông Quỳnh Kỳ ( đến nay cũng chưa có bằng chứng cụ thể trên mặt pháp lý ) , chỉ có nghĩa là ông Nguyễn Q. Thắng nên sử dụng theo tư liệu ấy- và khi muốn sử dụng vào sách, thì ông Nguyễn Q. Thắng không thể không xin phép người viết sách là Thế Phong .( vì ông Nguyễn- Đức Quỳnh-Kỳ không phải tác giả” Nhận diện vóc dáng Nguyễn Đức Quỳnh”.)

Thực ra, thì giữa nhà văn Thế Phong và nhà biện soạn Nguyễn Q. Thắng là chỗ quen biết, hai ông này thường uống cà phê tại” Café 27 Nguyễn thị Diệu-Quận 3 ”. Thế nhưng, khi trích dẫn ( hay đạo văn  thì đúng   hơn) , thì ông Thắng” không dễ tự thú ”  việc làm kia – thậm chí khi nhà báo Hoàng Hoài Sơn ( báo” Thể thao& Văn hóa ” tìm đến nhà ông Nguyễn Q. Thắng để hỏi rõ vụ việc, thì ông  Thắng trả lời kiểu” gái đĩ già mồm ”:.. ông ta là con người côn đồ, con người không có lương tâm, nên tôi chẳng sợ cái anh Thế Phong này. ông ấy  thích thì  cứ đi kiện …” .

Tại điều 8 Luật Xuất bản  ( 07 / 07 / 1993 ) qui định:

“…Nhà Xuất bản  không được xuất bản, tái bản tác phẩm, nếu không được sự đồng ý của tác giả hoặc người được thừa kế hợp pháp theo qui định của pháp luật về quyền tác giả..”

Tại Khoản 1 điều 121 Bộ Luật hình Sự qui định:

“…người nào xúc phạm nghiêm trọng nhân phẩm của người khác thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến 2 năm hoặc phạt tù từ 3 tháng đến 2 năm’ .

Tội phạm này được thể hiện ở hành vi xúc phạm vào nhân phẩm, danh dự của công dân.

Trên đây là một số qui định của pháp luật, được nêu ra, để tiện việc đối chiếu hành vi từng người, việc nhận xét là do Xã hội và cơ quan ngôn luận, còn việc phán xét là do Tòa án.

Chúng tôi chỉ xin trích dẫn ý kiến của nhà báo Ái Mỹ  ( báo” Phụ nữ tp.H.C.M . ra ngày 21 / 04/ 2004 ) :

“…việc tùy tiện trích dẫn mà không thông qua tác giả, cũng như’ làm ngơ” luôn cả khoản nhuận bút người khác của ông Nguyễn Q. Thắng và Nxb  Văn hóa Thông  Tin, đã” góp”  thêm một vết đen vào” căn bệnh” bát nháo của thị trường sách hiện nay …”.

NGUYỄN ĐÌNH PHÙNG

( bài báo này đăng lần đầu tiên vào  2011/ TP  chú thích )

t rái qua : Thế Phong + Trần Thị Bông Giấy + Hoàng Vũ Đông Sơn(  chết)+ Khải Thanh & l uật sư  Nguyễn đình Phùng

                                    (ảnh chụp tại một quán cà phê trên đường Nguyễn đình Chiểu/ quận 1/ tp. HCM)

Sau này Tòa án tp. HCM chuyển về Tòa án quận 3- nơi Nguyễn Q. Thắng tự khai nơi cư ngụ thứ 2: 12/3c  Kỳ đồng, quận 3 ( xưa kia là tư thất nhà văn học Nguyễn Hiến Lê). Qua mấy tháng, Tòa điều tra cặn kẽ, qua lời khai ‘  bị đơn bị nhà báo đến tận nhà  bị đơn là một cách’ tống tiền ”.  Luật sư Nguyễn đình Phùng  báo lại,cho tôi hay:  nếu tôi không đồng ý hòa giải  ( bị đơn nộp  phạt 2 triệu Vnđ và lá thư xin lỗi ) , thì Tòa án quận 3 sẽ chuyển ra tòa Hà Nội phúc thẩm. Rõ ràng phóng viên tới nhà bị đơn với ” lý do thiếu trong sáng ”, một khi ra tòa phúc thẩm, hẳn là   “ chuyện lớn’ sẽ  ‘chụp tội’ lên  đầu phóng viên HHS . Thẩm phán tòa án quận 3 buộc phóng viên nộp phạt 1 triệu đồng  án phí (  trong số 2 triệu đồng’ bị đơn” bồi thường nguyên đơn )- và ông ta cũng không thể ngờ lý do nào bị đơn chấp thuận hòa  giải mau chóng vậy !. Tất nhiên  tôi không tỏ lộ cho thẩm phán biết: phóng viên HHS, em ruột  chị X…- bạn văn chương thân thiết của tôi.

Thế là câu chuyện” đạo văn”  qua đi , từ đã từ dăm, bẩy năm trước, khởi đầu từ quán cà phê này.

Buổi sáng gần nhất, trở lại quán “Café 27 Nguyễn thị Diệu- quận 3 “- tôi không còn gặp lại nhiều khuôn mặt thân, sơ nữa.

Kẻ “ ra đi không mang va-ly, chân không đi ba- ta… đi là không trở lại .”.- thì phải kể tên nghệ sĩ  Hoàng Thư, kịch sĩ Lê Văn- Vũ Bắc Tiến, thi sĩ Vương Đức Lệ, Diễm Châu  ( Phạm văn Rao)  vv…. còn  kẻ vắng mặt là tên

  ”  đạo văn”,’  nhà báo’  thử thời vận làm giàu ”+  luật sư bảo hộ quyền tác giả,+nữ nhà văn Bích Nga phỏng vấn, chụp hình Thế Phong  ( sau đó TP bị tai nạn giao thông)   đã định cư nước ngoài,  chủ trang web Từ Vũ ở Paris chưa  “ tái hồi tới Cà phê 27 ”,  v.v  và vv..

Cô chủ quán thăm hỏi từng khách  cũ :

-… nhà văn nữ Trần Thị Bông Giấy, nhạc sĩ Pham Duy, dịch giả Nguyễn Đắc Sơn   ( Houston) Nguyễn Đắc Xuân

( Huế) , Cung Văn- Nguyễn vạn Hồng, nữ sĩ Ý Nhi, Lê Duyên, Nguyễn Thị Hậu, Huỳnh Như Phương,  Hoàng Vũ Đông Sơn, Khải  Triều.. đã từ lâu  vắng bóng …  và  tại sao ?…

                                     trái qua  : TPhong + Cung Văn-Nguyễn vạn Hồng + Nguyễn Quốc Thá i+ Nguyễn đắc Xuân  

                                                                                             (ảnh chụp tại CAFÉ 27 NGUYỄN THỊ DIỆU)

                                            Nguyễn Quốc Thái  [1943-  ] (trái)  +  TPhong [ 1932-  ]

                                                             (photo taken at COFFEE SHOP/ 1989).

 thi sĩ Vương Đức Lệ    (hàng thứ 2, phải qua) chụp chung với Ô. Khai Tr í  [Nguyễn hùng Trương] 

+ nữ họa sĩ X…  [ phu nhân bác sĩ-thi sĩ Lữ Kiều ]+ TPhong .

(ảnh chụp tại Phòng Triển Lãm  tại quận 1/ tp. HCM)  

… vẫn chỉ còn  duy nhất một  “ kẻ tử thủ đồi Charlie ” – nhà báo Nguyễn Quốc Thái đang  rôm rả chuyện nhỏ to cùng bác sĩ “ giải phẫu thẩm mỹ “ kiêm  viết văn  Dương Đình Hùng, nhà báo hải ngoại  Nguyễn Khắc Nhân  ( tự Giảng ) khoe mới được”  nhập hộ khẩu thường trú tại tp. H.C.M ) –thêm Bùi Quang Huy, giám đốc NXB Đồng Nai ( gọi  là chuyên viên” nghiên cứu văn  nghiệp “ chú Hai Lý- Lý Văn Sâm ”, và’ một” bị đơn T.P.”- kẻ’ khiếu kiện  nhiều nhà xuất bản ‘ nhất nước  – quây quần bên chiếc bàn quen thuộc, vang tiếng cười ở” CAFÉ  27 ‘đâu đó đã trên dưới 20 năm ngoài !.

Saigon  03 / 04 / 2011

TP

                                                             —————————————————-

                                                             trích từ   www.vanchuongviet.org/

                                                           ============================

Được đăng bởi ThePhong ThePhong   vào lúc 00:57     Gửi email bài đăng này BlogThis! Chia sẻ lên Twitter Chia sẻ lên Facebook Chia sẻ lên Pinterest

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét
VIRGIL GHEORGHIU

Shoptinhyeu . vn thuoc115 . com bán các loại thuốc chống xuất tinh sớm, yếu sinh lý, thuốc cường dương tốt nhất thị trường

Thuốc viagra mua ở đâu bán ở đâu giá bao nhiêu rẻ nhất ?
Bạn liên hệ theo số điện thoại đường dây nóng bạn nhé
Nhà phân phối độc quyền
Tại TP HCM : 90/12 Cao Thắng, phường 4, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh
Điện thoại 0928080808
Đại lý cấp 1 tại Hà Nội, miền Bắc : 243 Định Công Thượng, Hoàng Mai, Hà Nội
Điện thoại : 0936700000
Đại lý số 2 : 13 B10 mặt phố Phạm Ngọc Thạch, Quận Đống Đa, TP Hà Nội (nằm giữa ngã ba Phạm Ngọc Thạch với Lương Đình Của và Xã Đàn)

website :
shoptinhyeu . vn
thuoc115 . com
giaosutinhyeu . com

một bài thơ rất đáng nhớ thi sĩ ngọc tự: ” như thế ” — T.Vấn & Bạn Hữu xem phim hài 18+

   n hư   t hế

     thơ   ngọc tự

      như thế     tôi đã trở thành    gã đui mù   què quặt    câm điếc

   ừ thì    thôi vậy    cũng là   điều hay

   không còn phải    nhìn thấy    những quay cuồng    múa may

   nhiều quá    các vai diễn    ngô nghê   dở ẹc

   không còn phải   nghe    những lời huênh hoang    rỗng tuếch

   đám đông    hoan hô    đả đảo    vọng cuồng

   không còn phải    dè chừng    thứ danh từ    độc dược

   hết thảy    đều là    xảo ngữ   ngoa ngôn

   của rất nhiều    những nhân danh    mạo nhận

   khi mỗi ngày    nơi sân khấu đời     vẫn luôn có    những kẻ  

    sắm được    vai tuồng   lận đận

   vừa khóac lên người    mảnh long bào    phục trang

   đã vội    mộng tưởng    hão huyền    về một ngày    rực rỡ   đăng quang

   có thêm    được chăng    nỗi buồn nào    tội nghiệp

   chắc rồi    không còn phải    thốt lời    nghẹn ngào    cay đắng    mà    từ biệt

   vì sự    thất vọng    này    bạn hữu    anh em

   từ một thời    khoảng nào   qua đi    và    bây giờ    thinh lặng

   chừng như   cái gã què quặt    tôi   cũng thật là   chết tiệt

   sẽ ngồi    lại mãi    mà thôi    nơi góc khuất    con đường

   chẳng cần thiết    nhận dạng     và     điểm danh    từng con người    vẫn còn   

   đang vội vã    đi qua

   cũng     một hành trình     hoang tưởng

   như thể    tôi đã khi không    trở thành    kẻ mất trí     tồi tệ    vất vưởng

   làm sao    còn có thể t   han thẩn    hát nghêu ngao hoài    cái bản tình ca  

   cũ mèm ấy    thật dễ thương

   mà vội quá    chưa kịp thêm    một lần cuối    chiều nay    nhớ lại

   ừ thì    thôi vậy    cũng là    điều hay

   như kẻ    đã bị phụ tình    bắt đầu    nhàm chán nhau    từ đây

   chẳng còn đậu     nỗi xao xuyến nào    của một thời     bồi hồi    bỡ ngỡ

   và như thế    tôi đã ở     trong vô cùng    òa vỡ

   của   vô cảm    và vô ưu

   cho dù    cứ phải ôm   giữ lấy    tận cùng     nỗi cô đơn   cô độc

   nhưng sẽ    lại là    một thứ     hạnh phúc   có thật

   này    tôi.   *

     ng ọ c tự

            ————

            *   xin lỗi :t ác giả :     đọc thơ tác giả ; người biên tập khóai chí,   đã tự ngắt chữ thành cụm.  

                                               (to kick a word with a smooth movement)  ( TP.)

    

            

        http://t-van.net/?p=19575

   –                                                                                       –    ————————————————

                                                                                                          tr ích từ T.Vấn & Bạn Hữu

                                                                                             —————————————————–
VIRGIL GHEORGHIU

Shoptinhyeu . vn thuoc115 . com bán các loại thuốc chống xuất tinh sớm, yếu sinh lý, thuốc cường dương tốt nhất thị trường

Thuốc viagra mua ở đâu bán ở đâu giá bao nhiêu rẻ nhất ?
Bạn liên hệ theo số điện thoại đường dây nóng bạn nhé
Nhà phân phối độc quyền
Tại TP HCM : 90/12 Cao Thắng, phường 4, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh
Điện thoại 0928080808
Đại lý cấp 1 tại Hà Nội, miền Bắc : 243 Định Công Thượng, Hoàng Mai, Hà Nội
Điện thoại : 0936700000
Đại lý số 2 : 13 B10 mặt phố Phạm Ngọc Thạch, Quận Đống Đa, TP Hà Nội (nằm giữa ngã ba Phạm Ngọc Thạch với Lương Đình Của và Xã Đàn)

website :
shoptinhyeu . vn
thuoc115 . com
giaosutinhyeu . com

xem phim hài 18+

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016 những dòng chữ từ năm tháng/ tập thơ ngọc tự — tủ sách t.vấn & bạn hữu 2016

Những dòng chữ từ năm tháng / Ngọc Tự

tủ sách  T.Vấn & Bạn Hữu, 2016

                                   n g ọ c t ự :

                      nh ữn g d òn g c hữ  từ  nă m t há ng

                                                  thi tập   ngọc tự  —  Tủ sách T.vấn & Bạn Hữu, 2016

Tủ sách  T.Vấn & Bạn Hữu vừa cho xuất bản thi tập  Những dòng chữ từ năm tháng / Ngọc Tự( 2016).  Cựu sĩ quan CTCT Bộ tư lệnh Không quân VNCH,  sau khi học tập cải tạo tới 2 lần; , tác giả  cùng gia đình sang định cư ở  Houston,  (Texas) từ 2006.   Tiện dịp,  thi tập mới tác giả Ngọc Tự xuất bàn,  Trương văn Vấn [ T.Vấn] người  chủ trương  Tủ sách TV& BH ; cho đăng bài viết của Hồ Nam- Lê nguyên Ngư   [1930- Mỹ tho 12/ 2015]  về tác giả Ngọc Tự —  đồng thời, coi như lời giới tthiệu thi tập mới xuất bản. .

(Bt)

 ngọc tự, nhà thơ của cuộc đời

                  bài viết: hồ nam

Ngọc Tự  xuất thân từ trường Đại học Luật; và làm thơ, viết văn tử lúc còn [là] sinh viên.  Thơ văn của Ngọc Tự trước ngày 30 tháng tư năm 1975 không nổi lắm + những khắc khoải khôn nguôi của thân phận con người; trước chiến tranh+ phi lýcủa cõi người.

  Tôi gọi tên em yêu dấu nồng nàn

  thật mơ hồ vì chả biết chúng mình yêu nhau

  em có mặt như những gì quanh đây

  thí dụ khẩu súng viên đạn đồng tôi đã bắn thành thạo

  hay cái lưỡi lê sáng hoắt đợi chờ

  một lần đâm rất ngọt

  tôi cũng còn nhiều tínht oán rắp tâm tực hành

  em có biết bài hát buồn

  như ngày tháng dài quê hương chinh chiến

  không còn ai đủ nước mắt khóc than

      THƠ  NGỌC TỰ

Ngày 30 tháng tư năm 1975 xảy ra; Ngọc Tự đi cải tạo từ Hóc môn, ra Phú quốc,  về Long giao; rồi, ra tới Hoàng liên sơn  (sát biên giới Trung quốc)  — và, cuối cùng về Vĩnh phú; thế là [thơ] Ngọc Tự đột nhiên mới lạ, hay hẳn ra: 

  thế rồi đất nước bỗng xa khơi

  chinh chiến ta đi tiếp một đời

  bài hát tự do hồn phơi phới

  chẳng chút nào tổ quốc ơi

  những nông trường từng sớm bình minh

  cũng mồ hôi nhòe mắt lung linh

  còn chặng cuối này qua cho nốt

  đoạn đời hay đoạn đường chiến binh

  như bước vào mùa huấn nhục mới

  tay cuốc dài thay khẩu súng trường

  cấp hiệu nào thêm đời trai trẻ

  nhớ mãi khôn nguôi những nẻo đường

  ta thấy ta trong mắt đồng đội

  vẫn chẳng còn ánh lửa niềm tin

  có chút gì bấng khuâng xao xuyến

 đừng vội bối rối hãy ngửng nhìn

  nụ cười vui giữa đời thương khó

  vai áo ngỡ sắc chiến bào

  hát nhẩm quân hành mơ vào trận

  mộng mãi cho đầy gối chiêm bao

      THƠ  NGỌC TỰ

Ra khỏi trại cải tạo, Ngọc Tự gặp lại [các văn sĩ] Dương hùng Cường, Hoàng Hải Thủy, Doãn quốc Sỹ, Lý Thụy Ý   [nữ, hiện sống tại tp. HCM] , Duy Trác [ ca sĩ, hiện sống ở bang Texas] .   Tất cả bàn nhau dùng văn chương chữ nghĩa; lột trần bộ mặt phi nhân của  …  *   Kết quả: tất cả cùng bị bắt; và, [bị] đưa ra tòa.  Dương hùng Cường bỏ xác trong biệt giam nhà  tù ; còn Ngọc Tự[ bị] tù thêm gần 5 năm nữa.  Sau lần [đi cải tạo] lần thứ 2, Ngọc Tự đã cất cánh; bay cao, bay xa, rất xa :

*  …  –  tạm lược một số chữ. (Bt)

  cuối trời bạn đã ngủ yên

  có còn vương chút muộn phiền  nàoìđâu

  nơi đây thì vẫn biển dâu

  dăm ba bạn cũ ngập đầu trùng vây

cái phong sương, cái bão táp cuộc đời; quả là đã tác động tới nơi sâu thẳm của hồn thơ Ngọc Tự; nhưng, Ngọc Tự vẫn luôn cho rằng:

  trong gương thấy gã ngu ngơ

  thốt nhiên nhìn kỹ không ngờ chính tôi

  nghe như có nỗi bồi hồi

  bao mùa xuân cũ một đời ở đâu

      THƠ NGỌC TỰ

Ngọc Tự đã thành nhà thơ; làm thơ cho đời, làm thơ cho cõi tử sinh, làm thơ cho những lụy phiền cuộc sống.

  Và, thơ Ngọc Tự càng ngày càng hay .   []

  hồ nam

 (trích ‘100 KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ SĨ’/  Hồ Nam + Vũ Uyên Giang — nxb Đất sống, Hoa Kỳ 2006). 

 c. T.Vấn 2016

http://t-van.net/?p=19575

phụ lục :

                                               một số tác phẩm ‘Tủ sách TVấn & Bạn Hữu’   đã xuất bản; 

                                                                      trong đó có : Lênh đênh/  Lưu Na  — Những dòng chữ từ năm tháng / Ngọc Tự 

                                                                                                                               v.v …

      http://t-van.net/?p=29633

                                                        

                                                                        n hư   t hế

                                                                           thơ   ngọc tự

     như thế    tôi đã trở thành    gã đui mù   què quặt    câm điếc

   ừ thì    thôi vậy    cũng là   điều hay

   không còn phải    nhìn thấy    những quay cuồng    múa may

   nhiều quá    các vai diễn    ngô nghê   dở ẹc

   không còn phải   nghe    những lời huênh hoang    rỗng tuếch

   đám đông    hoan hô    đả đảo    vọng cuồng

   không còn phải    dè chừng    thứ danh từ    độc dược

   hết thảy    đều là    xảo ngữ   ngoa ngôn

   của rất nhiều    những nhân danh    mạo nhận

   khi mỗi ngày    nơi sân khấu đời     vẫn luôn có    những kẻ    sắm được    vai tuồng   lận đận

   vừa khóac lên người    mảnh long bào    phục trang

   đã vội    mộng tưởng    hão huyền    về một ngày    rực rỡ   đăng quang

   có thêm    được chăng    nỗi buồn nào    tội nghiệp

   chắc rồi    không còn phải    thốt lời    nghẹn ngào    cay đắng    mà    từ biệt

   vì sự    thất vọng    này    bạn hữu    anh em

   từ một thời    khoảng nào   qua đi    và    bây giờ    thinh lặng

   chừng như   cái gã què quặt    tôi   cũng thật là   chết tiệt

   sẽ ngồi    lại mãi    mà thôi    nơi góc khuất    con đường

   chẳng cần thiết    nhận dạng     và     điểm danh    từng con người    vẫn còn   đang vội vã

   đi qua

   cũng     một hành trình     hoang tưởng

   như thể    tôi đã khi không    trở thành    kẻ mất trí     tồi tệ    vất vưởng

   làm sao    còn có thể t   han thẩn    hát nghêu ngao hoài    cái bản tình ca   cũ mèm ấy 

   thật dễ thương

   mà vội quá    chưa kịp thêm    một lần cuối    chiều nay    nhớ lại

   ừ thì    thôi vậy    cũng là    điều hay

   như kẻ    đã bị phụ tình    bắt đầu    nhàm chán nhau    từ đây

   chẳng còn đậu     nỗi xao xuyến nào    của một thời     bồi hồi    bỡ ngỡ

   và như thế    tôi đã ở     trong vô cùng    òa vỡ

   của   vô cảm    và vô ưu

   cho dù    cứ phải ôm   giữ lấy    tận cùng     nỗi cô đơn   cô độc

   nhưng sẽ    lại là    một thứ     hạnh phúc   có thật

   này    tôi.*

   —

*  xin lỗi :   đọc thơ tác giả ; người biên tập khóai chí,   đã tự ngắt chữ thành cụm.   (to kick a word with a smooth movement)

    (Bt)

            

       ngọc tự

      http://t-van.net/?p=19575

   

Được đăng bởi ThePhong ThePhong   vào lúc 13:53   Không có nhận xét nào:  Gửi email bài đăng này BlogThis! Chia sẻ lên Twitter Chia sẻ lên Facebook Chia sẻ lên Pinterest

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016 ‘đây thôn vĩ dạ, có phải được cảm thụ bởi hàn mặc tử bệnh hoạn’ ? / bài viết: châu thạch — t-van.net/?p=29598

tựa chính,  ”nghĩ về bài thơ ‘đây thôn vĩ dạ’ /  châu thạch

t-van.net /

   

   ‘ đ â y  t h ô n  v ĩ  d ạ ‘,   c ó p hả i đ ượ c cả m t hụ  

 bở i  h à n  m ặ c t ử  bệ nh  ho ạn  ?’

                                                            bài viết :    châu thạch

Nếu  người ta tốn rất nhiều giấy mực, viết về Hàn Mặc Tử; thì, trong đó một phần không nhỏ, [vì] bài thơ Đây thôn Vĩ dạ:

                                     Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

                                     Nhìn nắng hang cau nắng mới lên

                                     Vườn ai mướt quá xanh như ngọc

                                     Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

                                     Gió theo lối gió, mây đường mây

                                     Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay …

                                     Thuyền ai đỗ bến sông Trăng đó

                                     Có chở trăng về kịp tối nay?

                                      Mơ khách đường xa khách đường xa

                                      Áo em trắng quá nhìn không ra …

                                      Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

                                      Ai biết tình ai có đ ặ m đà? 

                                             THƠ   HÀN MẶC TỬ

Một bài thơ hay; nhưng thật khó dùng lời diễn tả được hết cái hay. Đọc những bài bình thơ trên báo chí; [hoặc], những bài giảng văn trong sách [giáo khoa]; tôi càng thấy rối bòng bong thêm — vì, có nhiều người đã nặn ra những ý tưởng; tôi cho thiếu chính xác …

Xin điểm qua  vài lời nhận xét, lời bình ấy:

1. –      bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ  tả về một vùng quê [trên] đất nước Việtnam.

2. –  …   ‘lá trúc che ngang mặt chữ điền’ : ‘nét vẽ thần tình gợi tả vẻ kín đáo, duyên dáng của người em gái

          thôn Vĩ. 

3.-      sự nổi lọạn trong thi pháp Hàn Mặc Tử ở chỗ: mạch thơ biến đổi bất ngờ, qua 3 cảnh trong 3 khổ thơ.                   Cảnh + người trong bài thơ, chỉ mang một phần hoài niệm về một thời gian quá vãng; còn lại chỉ là ảo                  giác siêu hình.

4 –      ‘Đây thôn Vĩ dạ ‘ , một thế giới mong manh; được cảm thụ bởi một nhà thơ bệnh hoan?

Còn nhiều; và, còn nhiều những ý tưởng, lời bình thơ, khác lạ. 

 Tôi chỉ nêu ra đây lập luận chính + ý kiến khác với họ — mong quý vị độc giả đọc, thảo luận; để cùng nhau

 sáng tỏ.

a)   tả về một vùng quê Việt nam:

Quý vị nào đã đi nhiều, tất sẽ biết: không một vùng quê Việtnam nào giống như thôn Vĩ dạ cả — cũng không có một làng quê Việtnam nào giống như thôn Vĩ dạ cả.  Họa chăng ở một thôn, một làng nào đó; có vài điểm na ná như thôn Vĩ thôi.

 Thôn Vĩ dạ giống như một cô gái thuộc dòng tôn thất diễm lệ, yêu kiều, đài các, kiêu sa+ thanh nhã; chỉ có ở Huế — đặc sệt l[ở] Huế.

  Vĩ dạ xưa kia cũng như [bây giờ], tuy có người làm nông; đa số là chức sắc hoàng tộc, nhân viên cao cấp nhà nước cư ngụ — cho nên cách xếp nhà cửa, vườn tược; lối đi hài hòa, thanh nhã, không giống một làng quê nào [trên đất nước] Việtnam.

  Đó chính là một thôn trong lòng kinh đô xa xưa;trong lòng thành phố Huế [bây giờ].  Nếu một nhà văn, một nhà thơ [nào đó] muốn tả cảnh một vùng quê Việtnam, thường đưa ra hình ảnh lũy tre làng, dòng sông xanh, con trây, cái cày, ô thôn nữ gánh lúa về; chớ mấy ai lại tả vườn xanh như ngọc, dòng nước buồn thiu, cô gái áo

 trắng — như Hàn Mặc Tử đã mô tả.

Đây thôn Vĩ dạ  theo tôi; [thì] Hàn Mặc Tử không tả cảnh một vùng đồng quê Việtnam tiêu biểu nào;  [ông] chỉ tả đích thị thôn Vĩ dạ,  một thắng cảnh cá biệt; có 1 không 2 ở cố đô Huế .

 Sách giáo khoa, nhà trường dạy cho học sinh : đây, cảnh một vùng đồng quê Việt nam, buộc các em phải nặn óc làm bài tập; thì, chẳng khác gì một  thư sinh cắp sách đến trường; rồi bảo các em tả ’em bé chăn trâu ‘ vậy.

b)   nét vẽ ‘lá trúc che ngang’:

Tôi chưa hề đọc sách nào, chưa từng nghe ai cho rằng: ‘người con gái đẹp lại có khuôn mặt chữ điền’ .

  Đọc trên các sách báo, sách tử vi + các sách nghiên cứu về khuôn mặt, thường thấy giải, như sau :

 1)    khuôn mặt chữ điền  thể hiện đúng là một nam nhân, người có cá tính trung trực, hài hòa, thành đạt.

 2)   người nữ  có khuôn mặt chữ điền [có] tánh kịch cỡm, nóng nảy + nhiều nam tính.

 3)   điền là ruộng:  mặt chữ điền  là mặt vuông vức như đám ruộng —  đàn bà cần tròn trịa, đàn ông cần vuông          vức.

Nếu muốn diễn tả một khuôn mặt đẹp, bị che bởi lá trúc; tại sao Hàn Mặc Tử không dùng mặt trăng, trái xoan, bông hoa; để làm hình-dung-từ, như bao người khác; lại dùng một khuôn mặt đàn ông, khuôn mặt võ tướng, một khuôn mặt như đám ruộng; để lồng [vào] khung cảnh đạp đẽ thế kia.

  Nếu tôi là họa sĩ; tôi sẽ vẽ lại bức tranh;[như] Hàn Mặc Tử đã  tả ,’vườn ai có khóm trúc, khóm trúc che bớt một phần mảnh vườn có hàng cau– mảnh vườn [lại] nằm cạnh dòng sông, có nương bắp trên bờ ‘. 

 Theo tôi; ‘lá trúc che ngang mặt chữ điền ‘, chỉ [để] che ngang khuôn viên vuông vắn của mảnh vườn .

c)    sự nổi loạn + ảo giác trong  Đây thôn Vĩ dạ:

Đọc kỹ Đây thôn Vĩ dạ , [tôi] thấy nhà thơ tả 3 cảnh khác nhau, trong 3 khổ thơ .

 Khổ thơ  thứ 1 : tả nắng trên tả nắng  trên hàng cau, vườn xanh như ngọc có lá trúc che ngang.

  Khổ thơ thứ 2:  tả dòng sông có con thuyền đậu+ hoa bắp ở trên bờ. 

 Khổ thơ thứ 3:  không tả, chỉ nói qua loa tà áo trắng cô gái + cảm nghĩ của [cô ta]. 

 qua 3 khổ thơ, Hàn Mặc Tử viết như một bài luận văn tả cảnh một học trò, có nhập đề, có thân bài + kết luận.

 Câu thơ này nối câu thơ kia ăn vận, khổ thơ này nối khổ thơ kia hài hòa , hiệp ý; chẳng có chỗ nào có thể [cho] là nổi loạn cả.

Như chúng ta biết, sở dĩ Đây thôn Vĩ dạ  hình thành; bởi tác giả  cảm hứng khi nhìn thấy bức tranh cô Hoàng Cúc gởi tặng.

Chắc chắn hàng cau, vườn xanh, dòng sông, chiếc thuyền, áo trắng đã được chụp vào trong ảnh + hiện thực trước mắt thi sĩ; khi ông xem ảnh. 

 Nhìn vào bức ảnh Hàn Mặc Tử đã thấy gì, tả nấy; nếu hư cấu, thì ông hư cấu, thêm ‘gió + trăng’ —  thi nhân nào cũng thường nghĩ tới những hình ảnh ấy,  khi làm thơ.

 Có thế nói: ‘Hàn Mặc Tử đã tả thực  khi sáng tác bài thơ này; nhưng nhờ ‘thiên- tứ- thần- thơ’ , ông làm cho bức ảnh trở nên linh động, ‘có biến, có hiện, có thật, có mơ; khác với sự tầm thường’  .  Đó không phải sự nổi lọạn;  lại càng không phải ảo giác, siêu hình của nhà thơ — [với] tôi, Hàn Mặc Tử rất tỉnh táo, khi nhìn bức ảnh + tả cảnh thôn Vĩ dạ, qua bức ảnh này. 

[và] càng tỉnh táo hơn, khi viết:

                                         Gió theo lối gió mây đường mây

                                         Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay

                                         Thuyền ai đậu bến sông trăng đó

                                         Có chở trăng về kịp tối nay?

hoặc:

                                         Mơ khách đường xa khách đường xa

                                         Áo em trắng qu á  nhìn không ra

                                         Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

                                         Ai biết tình ai có đậm đà ? .

                                               THƠ   HÀN MẶC TỬ

Tôi không dám luận bàn 2 khổ thơ này, vì nó hay quá; [ở] trình độ tôi, không bình  được.

  Nhưng hãy đọc đi, đọc lại 2 khổ thơ này; thì bất cứ ai, đều có thể cảm nhận được cảnh đẹp thôn Vĩ dạ ; không thấy cái điên, cái bệnh, [sự] nổi loạn, cái ảo giác siêu hình nằm ở đâu cả. 

Vậy thì, Hàn Mặc Tử sáng tác bài thơ này rất tỉnh táo; có chăng; ‘ông phát tiết hết được màu sắc, âm thanh tiềm ẩn trong bức ảnh ‘.

d)     Đây thôn Vĩ dạ , [m ột]  thế giới mong manh, được thụ cảm bởi một nhà thơ bệnh hoạn?

Tôi không biết câu hỏi này, là ‘khen hay chê’ —  rõ ràng ‘thôn Vĩ dạ’ không phải thế giới mong manh — nhà thơ cũng không phải vì bệnh hoạn, [để] thụ cảm cái mong manh này.  

‘Thôn Vĩ dạ’  [bây giờ] vẫn còn đó; nhà có cao lên, đường có rộng ra; nhưng, vườn, sông, trăng+ con người vẫn tồn tại y nguyên. 

 Sở dĩ Hàn Mặc Tử viết  Gió theo lối gió mây đường mây —   ông đã từng thấy dòng sông, nương bắp; khuất dưới vườn cây, ẩn sau lũy tre — do đó, khi gió thổi, mưa trên cao bay mau; nhưng, nước + hoa bắp dưới thấp [vẫn] chỉ xao động nhẹ. …  *

  Gió   theo đường gió mây đường mây  ; thấy sao viết vậy, cũng nhờ sự lạc lõng này; phong cảnh trở nên trầm buồn, êm ái, bức tranh [thơ] linh hoạt.

*  .. .   –  tạm lược một số chữ.  (Bt)

Bức ảnh Hoàng Cúc tặng thi sĩ; chụp vào buổi sáng; hay, buổi chiều;   …  hình ảnh cô gái áo trắng đứng trong vườn. Ảnh chụp lại không rõ nét, qua một khung cảnh ngoài trời; áo cô gái [màu] trắng,  không th ể nhìn ra,   là lẽ tự nhiên. 

                                           Mơ khách đường xa khách đường xa

                                           Áo em trắng quá nhìn không ra 

…   xem xong bức ảnh, Hàn Mặc Tử [đặt] xuống; thở dài;:

                                            Ở đây sương khó mờ nhân ảnh

                                             Ai biết tình ai có đậm đà

                                                  THƠ  HÀN MẶC TỬ

câu thơ nhắn nhủ tác giả tưởng tượng; như cô gái nhắn nhủ với mình– một cậu thơ tỉnh táo,  …  không mong manh, không thụ cảm như lời bình thơ suy diễn thêm .  …

Đây thôn Vĩ dạ ‘, một bài thơ quá hay; [không cần] hư cấu  — [hư cấu thêm, tất] sẽ làm hư nếp suy tư, [phán đoán] của học sinh; nếu một khi đem dạy ở học đường. []

   châu thạch

    http://t-van.net/?p=29598

                                         

                                                            hàn mặc tử     [i.e. nguyễn trọng trí 1912- 1940]  

                                                                                                                            (wikipedia)

                                                 ngôi nhà của gia đình Hoàng Cúc  [ Hoàng thị Kim Cúc] ở thôn Vỹ dạ (Huế)

                                                                                                              (ảnh: blog HTLT)  

                                                                                     Hoàng Cúc  [ Hoàng thị Kim Cúc]  thời xuân sắc

                                                                                                              (ảnh: blog: HTLT)  

Được đăng bởi ThePhong ThePhong   vào lúc 18:34   Không có nhận xét nào:  Gửi email bài đăng này BlogThis! Chia sẻ lên Twitter Chia sẻ lên Facebook Chia sẻ lên Pinterest

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2016 ‘lệnh đênh/ lưu na’ : thơ mộng + đau xót’/ điểm sách: phan tấn hải — t-van.net/

tựa chính,’ đọc’lênh đênh của lưu na: 

‘thơ mộng + đau đớn’ 

blog t-van.net/

                                     ‘l ê n h  đ ê n h / l ư u  n a ‘ :

                          t h ơ  m ộ n g + đa u x ót

                                              điểm sách:  phan tấn hải

                                                                             lênh đênh / lưu na   

                                                                              (  tủ sách t.vấn& bạn hữu/ 2016 —  bìa sách in kèm bài viết)

” Em và chị Như bị hiếp ba, bốn chục lần; chúng đã ném chị Như xuống biển, vừa định bắt em theo; thì có tàu hàng hải tiến gần, nên tụi nó bỏ đi.  Lên đảo, em xin đi Na -uy; chứ không đi Mỹ với anh Tuấn ‘ fiancé’ của 

em …”  (tr. 87  Lênh đênh/ Lưu Na)

Những dòng trên là lời của Phượng nói với Nga ở trại tỵ nạn; được ghi lại nơi trang 87, trong tác phẩm Lênh  đênh —  khi Phương  kể về chiếc ghe vượt biên, gặp hải tặc.  Và, nơi 88, tác giả Lưu Na kể về thân phận người phụ nữ Việt:

“… Ngà biết từ đây cho đến chết, Ngà sẽ không bao giờ trả lời câu hỏi; mà tất cả những ai đi vượt biên, đều hỏi thăm; hoặc, thốt thành câu ‘có bị hải tặc … ‘ .   Nói có là dối, mà nói không, là có tội , tội với Phượng, tội với tất cả những người phụ nữ không may. Tự bao giờ, cái may mắn của một vài cá nhân; trở nên tội với những người thọ nạn.  Người con gái Việtnam da vàng, tất cả những người phụ nữ vượt biên — vết chàm đã khắc — màu chàm đã nhuộm — và, anh Tuấn, tất cả những  ‘Tuấn chàng trai nước Việt’ *; có cách nào khác hơn là: ‘chúng ta phải xa nhau, để ở mỗi phương trời cách biệt; may ra, còn có thể sống tiếp.’  Đêm vẫn trong, chỉ hồn mình đục.  Đảo tị nạn không chỉ xóa lối về; mà tẩy trắng luôn những tờ hồn trắng, để lại những vết gôm nham nhở xám buồn …”

Và như thế, tác phẩm Lênh đênh  hình thành. 

 Đó là những dòng chữ đầy sức mạnh.

*  tựa một tác phẩm của Nguyễn Vỹ.  (Bt)

                                                                                 ***

Cũng là chuyện một thời ở Miền Nam; cũng là chuyện sân trường đại học Sài gòn, thuở giao thời [sau ngày 30-4- 1975] , cán bộ từ Bắc vào Nam — cũng là những băn khoăn về giá trị của tự do, cũng là chuyện đi ghe vượt biền, cũng là chuyện lên đảo tị nạn, cũng là chuyện vào đại học Mỹ, cũng là chuyện đi làm + giao tiếp trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt — và, rồi một vài mối tình tan vỡ.

Nhiều người cũng đã trải qua hoàn cảnh như thế. 

 Nhưng tác phẩm Lênh đênh/  Lưu Nam mang sức mạnh rất khác.  Từng dòng chữ của tác giả;  dường như viết trong lặng lẽ, trong cô tịch, ẩn ức sau dòng chữ : là nều lên được những gì rất buồn của kiếp người.  Giữa những dòng chữ, là nỗi đau của Phượng, là cái chết bi thảm của Như ; và, là nỗi buồn vĩnh kiếp của Ngà.

Những con tàu bị xô giạt trên các triền sông.  Mạng người mong mnh trong giông bão đại dương.  Khi cô sinh viên Ngà bước lên trại tỵ nạn; cô như bước sang một kiếp khác.  Ngà thâm cảm sự may mắn của cô, nhưng được nghe kể về rất nhiều người đã biến mất trên biển + nghe kể từ các nạn nhân [của] hải tặc.

Những mối tình trong tác phẩm buồn man mác, không thành toàn; hệt như cõi đời đầy hư vỡ này.

Hẳn bạn đã từng đọc những chuyện tương tự; có thể bạn cũng đã trải qua các sóng gió+ hư vỡ đó.  Thậm chí, có thể bạn đã gian nan hơn cô Ngà– thì dụ: bạn có thể đã trải qua vượt biên trện đường bộ, đã bị bắt vào tù nhiều lần, đã lặn lội buôn than trên các chuyến xe lửa Bắc-Nam .v. v …

Nhưng, tác phẩm Lênh đênh  / Lưu Na rất khác.

 Văn phong Lưu Na xô đẩy độc giả vào những khung trời cảm xúc.  Chuyện không phải kể, để cho qua; khi bạn gập cuốn sách 190 trang lại; sẽ thấy lơ lửng trước mắt, trên các trang giấy, là một thời của Sài gòn + tiếng rì rào ven biển quanh các trại tị nạn Đông Nam Á+ những chen chúc trong xã hội bận rộn nơi xứ người  — và, sâu

 thẳm, là nổi buồn của người đã đi thật xa, nhớ nhà, nhớ mẹ + tự băn khoăn về trách nhiệm với quê hương.

 Văn của Lưu Nam có sức mạnh như thế.

Như trong đoạn văn, nhân vật chính là cô Ngà ,đứng trong hàng sinh viên ở sân trường; nghe bà chủ tịch từ  Bắc vào tiếp quản+ nghe chị Chánh ([một] sinh viên nằm vùng)  nói chuyện — và, chợt nhớ chuyện má của Ngà kể thời trước 1954 ở miền Bắc  không khác gì hình ảnh trái nghịch ‘giữa ống quần bà cán bộ + các tà áo dài trắng nữ sinh viên’ :

“… Bà nói giọng Trung; nhưng không phải Huế, thấp và tròn.  Tấm áo bà  ba trắng, vải ny-lông in bông; với cái quần vải đen mịn, như lạc loài giữa rừng áo dài trắng.  Có lẽ, phải nói là nó kiêu hãnh một mình, giữa rừng tá áo trắng mới đúng.  Ống quần của bà lật phật theo làn gió, trên đôi guốc gỗ.  Ngà ngó xuống mình, ngó chung quanh; có ai thấy khó chịu như Ngà, với cái ống quần tới mắt cá chân ấy?  Cùng với cái giọng lanh lảnh, cái ống quần phần phật, như vả vào mặt mọi người.  Bên cạnh bà chủ tịch thấp tè, chị Chánh đã cao, như cao hơn.  Chị đứng nghiêng đầu, tóc kẹp qua một bên vai, áo sơ-mi trắng, quần đen.  Chị cười cười, nụ cười thật vô tư, như những thành tích đấu tranh; những mưu mô lươn lẹo, để tồn tại với chính phủ cũ; là của ai đó, [có] 3 đầu, 6 tay. Thật lạ, bà chủ tịch, chị Chánh; hay, những anh bộ đội ngơ ngác; tất cả như từ cuốn phim ‘cộng sản ‘[được] mà kể mấy mươi năm trước, hiện ra sống động.  Những khuôn mặt im lìm, không biểu lộ gì …” 

     

 (Lênh đênh, tr. 12-13- sách đã dẫn ).

                                                                              ***

Văn của Lưu Na nói về những cảnh đời thường, lại cực kỳ thơ mộng+ đau đớn.  Hãy đọc về một ngày mưa;  Ngà được thấy Hòa kể về mối tình giữa thầy + chị Phụng: 

“…  Một ngày mưa tấm tã, Ngà tời lới thầy Hòa.  Thầy đang ân cần chấm nước mưa trên đầu chị Phượng, người Hoa lai Việt.  Chị về rồi, người nhà thầy chửi gióng giã sau bếp; môi thầy mím lại, cằm bạnh ra, mặt trắng bệch, con mắt một mí như toé lủa.  Thầy ngồi xuống, nói bằng tiếng Anh, kể với Ngà[ về] mối tình với chị Phụng.  Ngà nghe, tai được tai không; nước mưa dàn tóc sát xuống da, Ngà nghe từng giọt nước thấm xuống, lòng buốt lạnh, đầu óc váng vất hình ảnh thầy Hoà chấm nhẹ những giọt nước trên tóc chị Phụng.  Ngà ra về, nước mưa chảy dọc màng tang, nhiễu xuống cổ áo.  Có bàn tay nào cho Ngà …  ”      (tr. 12-13 sđd).

(…)   …   –  t ạm lược  một số chữ; có thể nhiều, hay, ít.  (Bt)

Tác giả Lưu Na kể về những mảng đời của dân Sài gòn: …  

” …  Ngà từ giã anh Quang ở bùng binh  Sài gòn, ngước mắt nhìn trời.  Trời quá thấp, đè bẹp mọi cái thau nhôm to nhỏ thành những miếng nhôm phẳng, méo dị hình; rồi những bước dép râu đạp lên, chà nghiến những miếng nhôm ấy lên mặt đường khô, lồi lõm, gập ghềnh. Khi Ngà về đến nhà, ‘tấm thân nhôm mỏng’ đã thủng thêm

 vài lỗ … ”      (Lênh đênh, tr. 42 sđd) .

Và, thử hỏi; ‘làm cách nào để ghi lại nỗi nhớ?  Thí dụ, nỗi nhớ má. Tác giả Lưu Na ghi rằng: ‘nhân vật Ngà nằm trên đảo chờ; có những đêm nhớ má + [lòng] quặn thắt, khi thấy đời mình như con nước trôi xa:

” …  Đêm hằng đêm, Ngà thèm mơ thấy Má; thấy lại mái nhà xưa, thấy lại tất cả những con người mình hằng ghét bỏ; mà họ bặt tăm, mà đời sống [cũng] bặt tăm.   Tại sao Ngà lại ở chốn này, sao Ngà vẫn sống; khi gốc rễ của mình đã tan biến?  Sông khi đổ ra biển, thì con nước tan vảo biển; cả những ngọn nguồn, lòng bãi, vẫn còn dạng hình dấu vết; mà, những thân phận con người ra đi, lại trở thành con nước bơ vơ, không nhập được với đại dương nào; trong khi cái nôi hứng đỡ đã bị một khắc, một giờ xóa.  Nước đi là nước không về.  Nước chi là nước giữa trời … ”        (  Lênh đênh ,tr. 78-79 – sđd).

                                                                                 ***

Tác phẩm Lênh đênh  , Ngà cũng ghi về một kỷ niệm thơ mộng trên đảo; với Bách, một chàng trai [từng] hướng dẫn thiếu nhi thánh thể [tại nhà thờ].  Nhiều thập niên sau; Ngà gặp lại Bách tại quận Cam [California] , khi  Bách đã trở thành một linh mục [ở] một tiểu bang xa, ghé thăm quận Cam:

“… Cuốc sống như sóng dồn, đẩy tấm thuyền bé ngáy một xa khơi, qua muôn khúc quanh; qua ngàn dòng nước. Ngà và Bách đã dạt khỏi nhau, như một giấc mơ; tỉnh dậy là quên hết.  Mọi sự đều có thể; và, đều không có thể: trăng còn mãi với thời gian, nhưng làm sao ‘để có lại một lần cái mầu xám bạc hoang liêu’.  Gặp lại Bách, như gặp lại mảnh đời thất lạc.  Gặp lại Bách, như tìm thấy một bóng mình của thuở đầu đời. Gặp lại Bách, như đã đi hết một vòng của cuộc sống.  Ngà nhận ra mình vẫn nhớ bờ môi ấy.  Ngà nhận ra mình vẫn nhớ hơi ấm của bàn tay xưa .          

Vành môi cũ nay ban lời Chúa.  Bàn tay xưa nay mở ra phúc âm.  ‘Ta là khởi đầu và cũng là cuối cùng ‘  *  kết thúc.   Hết một vòng đời Bách rồi, đã đến thiên đường; chỉ còn Ngà đứng trên kỷ niệm xưa, nhìn lại tháng, năm; thấy quãng đời chỉ là dấu vết đau dài …”   (Lênh đênh, tr. 187 -sđ d) .

Và, đó cũng là những dòng cuối truyện.  Sách khép lại; nhưng, vết đau dài chưa dứt. …

 Những  gì còn lại sẽ là những dòng chữ của Lưu Na: ‘ thơ mộng+ đau đớn’.   []

— –

*  Kinh thánh (Bt)

    phan tấn hải

     http://t-van.net/?p=19511

     ———————————–

  bài liên quan:

                        T .V ấ n :  v ề n hữ ng  ni ềm  đa m m ê   … 

                            T. Vấn  ,  trang chủ  t-van -net  + chủ trương Tủ sách TV& Bạn hữu

                                                                                                                 (ảnh in kèm bài viết)

Cuối cùng  thì người bạn trẻ của tôi  [Lưu Na]  cũng đã có tác phẩm ‘được’ in.  Là quyển sách, cầm được, sờ được, ngửi được đàng hoàng.  Chứ không phải loại’ ấn bản điện tử’ không cảm giác, không mùi rất thời tượng hiện nay.   Tôi đùa với cô   [tác giả ‘Lênh đênh’] ,’ thế là cô đã trở thành nhà văn chính hiệu’.

(Chẳng là, người trong giới hay truyền miệng nhau rằng: ‘không có sách in, thì chớ có viết danh hiệu nhà văn, trước tên của mình’.  Thế nên,có người đã phải cố mà in sách: thơ, truyện, tùy bút, tản văn  … ; bất cứ thừ gì, hay dở chưa biết; cứ phải thành sách cái đã’.    Đó là thời đại về cái thời; mà loại sách ‘điện tử’ còn chưa phổ biến, ít người mặn mà với nó.  Chứ; còn bây giờ thì không hiểu, không biết, không nghe là: liệu in sách điện tử, có thể coi là ‘lai-xần’   [licence]  ;  để khoác lên mình chiếc áo ‘nhà văn, nhà thơ, nhà gì gì … đó’ chăng.  Nếu ‘dễ dãi’   được như thế; thì, trang nhà TV& BH hiện nay đang lạm phát ‘nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo’ —  vì, chỉ trong vài tháng đã có tới 12 đầu sách trình làng.  Bằng chỉ tiêu nguyên năm của một nhà xuất bản sách tầm cỡ thời xưa. Quả là ‘phong cách’ thời đại; cái gì cũng nhanh, cũng nhiều ồ ạt; khiến chưa kịp xem xong cái bìa, thì quyển kế tiếp đã chồng lên; che kín …  ) .

Rất tâm tình để nói rằng : ‘cầm quyển sách in ; mà người bạn trẻ  [Lưu Na]  của tôi nâng niu, trân trọng; tôi cảm được hết ‘nỗi lòng’ của cô.  Đó không phải chỉ là một quyển sách, một tác phẩm đầu tay của một tác giả; mà còn là cuộc đời của cô, nằm trọn trong đó.  Như thể nó được sống lại một lần nữ (khi viết )  — và, thêm một lần nữa(khi trở thành tác phẩm được in).  Và tôi cũng hiểu được;’ vì sao cô cứ khăng khăng’phải in tác phẩm thành sách bắng giấy đàng hoàng, chứ không chịu , chỉ nhìn thấy nó trên màn hình máy điện toán’.  

Thế giới thật + thế giới ảo; dù sao cũng khác nhau nhiều lắm.  Dù sao   [thì] : ‘cô cũng là một phụ nữ, còn tôi là anh đàn ông chính hiệu.’ .

[Đã] có một khoảng thời gian đủ dài; để [tôi] nhận ra người bạn trẻ của tôi rất nghiêm túc, trong ‘con chữ’ của mình .   Cô viết rất nhiều; nhiều hơn cái ấn tượng; [để] người đọc thường  khi cầm quyển sách đấu tay mỏng mảnh cuả cô

 thế nên, những gì cô trân trọng gởi đến người đọc; đều đã được sàng kỹ, qua một ‘máy lọc tôn trọng’ của mình , tôn trọng độc giả, tôn trọng trang giấy in.   (tuy chẳng mắc mỏ gì)  .  Cô còn khá trẻ; đường đi còn dài trước mặt, cô còn rất nhiều thì giờ; để tiếp tục sàng lọc mớ tài sản chữ nghĩa không nhỏ trong ‘kho’.

  Rồi đây, chúng ta hẳn sẽ còn được nghìn thấy nhiều tác phẩm nữa của cô ra đời.  

Văn học Việtnam hải ngoại lại có thêm một chút sinh khí; để tiếp tục sống còn.  Nhờ vào chính tác phẩm ra đời; chứ không phải cái danh hiệu  (hão ) ‘nhà văn, — mà người bạn trẻ tiếp nhận một cách ngượng nghịu.    []

         

   t.vấn

     http://t-van.net/?p=29535

     —-

     *  chỉ đăng  tiểu mục  1 . (Bt )

                                               “… trang nhàTV&BH hiện nay đang lạm phát nhà văn, nhà thơ, nhà biên

                                                                           khảo; vì chỉ trong vài tháng, đã có tới 12 đầu sách trình làng  . ..”

                                                                                  (ảnh in kèm bài viết) 

Được đăng bởi ThePhong ThePhong   vào lúc 20:43   Không có nhận xét nào:  Gửi email bài đăng này BlogThis! Chia sẻ lên Twitter Chia sẻ lên Facebook Chia sẻ lên Pinterest
VIRGIL GHEORGHIU

Shoptinhyeu . vn thuoc115 . com bán các loại thuốc chống xuất tinh sớm, yếu sinh lý, thuốc cường dương tốt nhất thị trường

Thuốc viagra mua ở đâu bán ở đâu giá bao nhiêu rẻ nhất ?
Bạn liên hệ theo số điện thoại đường dây nóng bạn nhé
Nhà phân phối độc quyền
Tại TP HCM : 90/12 Cao Thắng, phường 4, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh
Điện thoại 0928080808
Đại lý cấp 1 tại Hà Nội, miền Bắc : 243 Định Công Thượng, Hoàng Mai, Hà Nội
Điện thoại : 0936700000
Đại lý số 2 : 13 B10 mặt phố Phạm Ngọc Thạch, Quận Đống Đa, TP Hà Nội (nằm giữa ngã ba Phạm Ngọc Thạch với Lương Đình Của và Xã Đàn)

website :
shoptinhyeu . vn
thuoc115 . com
giaosutinhyeu . com

‘Vài bài viết trên T. VẤN & BẠN HỮU: ” thơ Ngọc Tự” + “Thôn Vĩ Dạ, có phải dòng cảm thụ của Hản Mặc Tử bệnh hoạn ?”/ Châu Thạch + “Lênh Đênh của Lưu Na…/ Phan Tấn Hải + T.Vấn với những niềm đam mê/ T.Vấn ” — Blog T.Vấn& Bạn Hữu. xem phim hài 18+

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

những dòng chữ từ năm tháng/ tập thơ ngọc tự — tủ sách t.vấn & bạn hữu 2016

Những dòng chữ từ năm tháng / Ngọc Tự

tủ sách  T.Vấn & Bạn Hữu, 2016

                                   n g ọ c t ự :

                      nh ữn g d òn g c hữ  từ  nă m t há ng

                                                  thi tập   ngọc tự  —  Tủ sách T.vấn & Bạn Hữu, 2016

Tủ sách  T.Vấn & Bạn Hữu vừa cho xuất bản thi tập  Những dòng chữ từ năm tháng / Ngọc Tự( 2016).  Cựu sĩ quan CTCT Bộ tư lệnh Không quân VNCH,  sau khi học tập cải tạo tới 2 lần; , tác giả  cùng gia đình sang định cư ở  Houston,  (Texas) từ 2006.   Tiện dịp,  thi tập mới tác giả Ngọc Tự xuất bàn,  Trương văn Vấn [ T.Vấn] người  chủ trương  Tủ sách TV& BH ; cho đăng bài viết của Hồ Nam- Lê nguyên Ngư   [1930- Mỹ tho 12/ 2015]  về tác giả Ngọc Tự —  đồng thời, coi như lời giới tthiệu thi tập mới xuất bản. .

(Bt)

 ngọc tự, nhà thơ của cuộc đời

                  bài viết: hồ nam

Ngọc Tự  xuất thân từ trường Đại học Luật; và làm thơ, viết văn tử lúc còn [là] sinh viên.  Thơ văn của Ngọc Tự trước ngày 30 tháng tư năm 1975 không nổi lắm + những khắc khoải khôn nguôi của thân phận con người; trước chiến tranh+ phi lýcủa cõi người.

  Tôi gọi tên em yêu dấu nồng nàn

  thật mơ hồ vì chả biết chúng mình yêu nhau

  em có mặt như những gì quanh đây

  thí dụ khẩu súng viên đạn đồng tôi đã bắn thành thạo

  hay cái lưỡi lê sáng hoắt đợi chờ

  một lần đâm rất ngọt

  tôi cũng còn nhiều tínht oán rắp tâm tực hành

  em có biết bài hát buồn

  như ngày tháng dài quê hương chinh chiến

  không còn ai đủ nước mắt khóc than

      THƠ  NGỌC TỰ

Ngày 30 tháng tư năm 1975 xảy ra; Ngọc Tự đi cải tạo từ Hóc môn, ra Phú quốc,  về Long giao; rồi, ra tới Hoàng liên sơn  (sát biên giới Trung quốc)  — và, cuối cùng về Vĩnh phú; thế là [thơ] Ngọc Tự đột nhiên mới lạ, hay hẳn ra: 

  thế rồi đất nước bỗng xa khơi

  chinh chiến ta đi tiếp một đời

  bài hát tự do hồn phơi phới

  chẳng chút nào tổ quốc ơi

  những nông trường từng sớm bình minh

  cũng mồ hôi nhòe mắt lung linh

  còn chặng cuối này qua cho nốt

  đoạn đời hay đoạn đường chiến binh

  như bước vào mùa huấn nhục mới

  tay cuốc dài thay khẩu súng trường

  cấp hiệu nào thêm đời trai trẻ

  nhớ mãi khôn nguôi những nẻo đường

  ta thấy ta trong mắt đồng đội

  vẫn chẳng còn ánh lửa niềm tin

  có chút gì bấng khuâng xao xuyến

 đừng vội bối rối hãy ngửng nhìn

  nụ cười vui giữa đời thương khó

  vai áo ngỡ sắc chiến bào

  hát nhẩm quân hành mơ vào trận

  mộng mãi cho đầy gối chiêm bao

      THƠ  NGỌC TỰ

Ra khỏi trại cải tạo, Ngọc Tự gặp lại [các văn sĩ] Dương hùng Cường, Hoàng Hải Thủy, Doãn quốc Sỹ, Lý Thụy Ý   [nữ, hiện sống tại tp. HCM] , Duy Trác [ ca sĩ, hiện sống ở bang Texas] .   Tất cả bàn nhau dùng văn chương chữ nghĩa; lột trần bộ mặt phi nhân của  …  *   Kết quả: tất cả cùng bị bắt; và, [bị] đưa ra tòa.  Dương hùng Cường bỏ xác trong biệt giam nhà  tù ; còn Ngọc Tự[ bị] tù thêm gần 5 năm nữa.  Sau lần [đi cải tạo] lần thứ 2, Ngọc Tự đã cất cánh; bay cao, bay xa, rất xa :

*  …  –  tạm lược một số chữ. (Bt)

  cuối trời bạn đã ngủ yên

  có còn vương chút muộn phiền  nàoìđâu

  nơi đây thì vẫn biển dâu

  dăm ba bạn cũ ngập đầu trùng vây

cái phong sương, cái bão táp cuộc đời; quả là đã tác động tới nơi sâu thẳm của hồn thơ Ngọc Tự; nhưng, Ngọc Tự vẫn luôn cho rằng:

  trong gương thấy gã ngu ngơ

  thốt nhiên nhìn kỹ không ngờ chính tôi

  nghe như có nỗi bồi hồi

  bao mùa xuân cũ một đời ở đâu

      THƠ NGỌC TỰ

Ngọc Tự đã thành nhà thơ; làm thơ cho đời, làm thơ cho cõi tử sinh, làm thơ cho những lụy phiền cuộc sống.

  Và, thơ Ngọc Tự càng ngày càng hay .   []

  hồ nam

 (trích ‘100 KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ SĨ’/  Hồ Nam + Vũ Uyên Giang — nxb Đất sống, Hoa Kỳ 2006). 

 c. T.Vấn 2016

http://t-van.net/?p=19575

phụ lục :

                                               một số tác phẩm ‘Tủ sách TVấn & Bạn Hữu’   đã xuất bản; 

                                                                      trong đó có : Lênh đênh/  Lưu Na  — Những dòng chữ từ năm tháng / Ngọc Tự 

                                                                                                                               v.v …

      http://t-van.net/?p=29633

                                                        

                                                                        n hư   t hế

                                                                           thơ   ngọc tự

     như thế    tôi đã trở thành    gã đui mù   què quặt    câm điếc

   ừ thì    thôi vậy    cũng là   điều hay

   không còn phải    nhìn thấy    những quay cuồng    múa may

   nhiều quá    các vai diễn    ngô nghê   dở ẹc

   không còn phải   nghe    những lời huênh hoang    rỗng tuếch

   đám đông    hoan hô    đả đảo    vọng cuồng

   không còn phải    dè chừng    thứ danh từ    độc dược

   hết thảy    đều là    xảo ngữ   ngoa ngôn

   của rất nhiều    những nhân danh    mạo nhận

   khi mỗi ngày    nơi sân khấu đời     vẫn luôn có    những kẻ    sắm được    vai tuồng   lận đận

   vừa khóac lên người    mảnh long bào    phục trang

   đã vội    mộng tưởng    hão huyền    về một ngày    rực rỡ   đăng quang

   có thêm    được chăng    nỗi buồn nào    tội nghiệp

   chắc rồi    không còn phải    thốt lời    nghẹn ngào    cay đắng    mà    từ biệt

   vì sự    thất vọng    này    bạn hữu    anh em

   từ một thời    khoảng nào   qua đi    và    bây giờ    thinh lặng

   chừng như   cái gã què quặt    tôi   cũng thật là   chết tiệt

   sẽ ngồi    lại mãi    mà thôi    nơi góc khuất    con đường

   chẳng cần thiết    nhận dạng     và     điểm danh    từng con người    vẫn còn   đang vội vã

   đi qua

   cũng     một hành trình     hoang tưởng

   như thể    tôi đã khi không    trở thành    kẻ mất trí     tồi tệ    vất vưởng

   làm sao    còn có thể t   han thẩn    hát nghêu ngao hoài    cái bản tình ca   cũ mèm ấy 

   thật dễ thương

   mà vội quá    chưa kịp thêm    một lần cuối    chiều nay    nhớ lại

   ừ thì    thôi vậy    cũng là    điều hay

   như kẻ    đã bị phụ tình    bắt đầu    nhàm chán nhau    từ đây

   chẳng còn đậu     nỗi xao xuyến nào    của một thời     bồi hồi    bỡ ngỡ

   và như thế    tôi đã ở     trong vô cùng    òa vỡ

   của   vô cảm    và vô ưu

   cho dù    cứ phải ôm   giữ lấy    tận cùng     nỗi cô đơn   cô độc

   nhưng sẽ    lại là    một thứ     hạnh phúc   có thật

   này    tôi.*

   —

*  xin lỗi :   đọc thơ tác giả ; người biên tập khóai chí,   đã tự ngắt chữ thành cụm.   (to kick a word with a smooth movement)

    (Bt)

            

       ngọc tự

      http://t-van.net/?p=19575

   

Được đăng bởi ThePhong ThePhong   vào lúc 13:53   Không có nhận xét nào: 

Gửi email bài đăng này BlogThis! Chia sẻ lên Twitter Chia sẻ lên Facebook Chia sẻ lên Pinterest

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016

‘đây thôn vĩ dạ, có phải được cảm thụ bởi hàn mặc tử bệnh hoạn’ ? / bài viết: châu thạch — t-van.net/?p=29598

tựa chính,  ”nghĩ về bài thơ ‘đây thôn vĩ dạ’ /  châu thạch

t-van.net /

   

   ‘ đ â y  t h ô n  v ĩ  d ạ ‘,   c ó p hả i đ ượ c cả m t hụ  

 bở i  h à n  m ặ c t ử  bệ nh  ho ạn  ?’

                                                            bài viết :    châu thạch

Nếu  người ta tốn rất nhiều giấy mực, viết về Hàn Mặc Tử; thì, trong đó một phần không nhỏ, [vì] bài thơ Đây thôn Vĩ dạ:

                                     Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

                                     Nhìn nắng hang cau nắng mới lên

                                     Vườn ai mướt quá xanh như ngọc

                                     Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

                                     Gió theo lối gió, mây đường mây

                                     Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay …

                                     Thuyền ai đỗ bến sông Trăng đó

                                     Có chở trăng về kịp tối nay?

                                      Mơ khách đường xa khách đường xa

                                      Áo em trắng quá nhìn không ra …

                                      Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

                                      Ai biết tình ai có đ ặ m đà? 

                                             THƠ   HÀN MẶC TỬ

Một bài thơ hay; nhưng thật khó dùng lời diễn tả được hết cái hay. Đọc những bài bình thơ trên báo chí; [hoặc], những bài giảng văn trong sách [giáo khoa]; tôi càng thấy rối bòng bong thêm — vì, có nhiều người đã nặn ra những ý tưởng; tôi cho thiếu chính xác …

Xin điểm qua  vài lời nhận xét, lời bình ấy:

1. –      bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ  tả về một vùng quê [trên] đất nước Việtnam.

2. –  …   ‘lá trúc che ngang mặt chữ điền’ : ‘nét vẽ thần tình gợi tả vẻ kín đáo, duyên dáng của người em gái

          thôn Vĩ. 

3.-      sự nổi lọạn trong thi pháp Hàn Mặc Tử ở chỗ: mạch thơ biến đổi bất ngờ, qua 3 cảnh trong 3 khổ thơ.                   Cảnh + người trong bài thơ, chỉ mang một phần hoài niệm về một thời gian quá vãng; còn lại chỉ là ảo                  giác siêu hình.

4 –      ‘Đây thôn Vĩ dạ ‘ , một thế giới mong manh; được cảm thụ bởi một nhà thơ bệnh hoan?

Còn nhiều; và, còn nhiều những ý tưởng, lời bình thơ, khác lạ. 

 Tôi chỉ nêu ra đây lập luận chính + ý kiến khác với họ — mong quý vị độc giả đọc, thảo luận; để cùng nhau

 sáng tỏ.

a)   tả về một vùng quê Việt nam:

Quý vị nào đã đi nhiều, tất sẽ biết: không một vùng quê Việtnam nào giống như thôn Vĩ dạ cả — cũng không có một làng quê Việtnam nào giống như thôn Vĩ dạ cả.  Họa chăng ở một thôn, một làng nào đó; có vài điểm na ná như thôn Vĩ thôi.

 Thôn Vĩ dạ giống như một cô gái thuộc dòng tôn thất diễm lệ, yêu kiều, đài các, kiêu sa+ thanh nhã; chỉ có ở Huế — đặc sệt l[ở] Huế.

  Vĩ dạ xưa kia cũng như [bây giờ], tuy có người làm nông; đa số là chức sắc hoàng tộc, nhân viên cao cấp nhà nước cư ngụ — cho nên cách xếp nhà cửa, vườn tược; lối đi hài hòa, thanh nhã, không giống một làng quê nào [trên đất nước] Việtnam.

  Đó chính là một thôn trong lòng kinh đô xa xưa;trong lòng thành phố Huế [bây giờ].  Nếu một nhà văn, một nhà thơ [nào đó] muốn tả cảnh một vùng quê Việtnam, thường đưa ra hình ảnh lũy tre làng, dòng sông xanh, con trây, cái cày, ô thôn nữ gánh lúa về; chớ mấy ai lại tả vườn xanh như ngọc, dòng nước buồn thiu, cô gái áo

 trắng — như Hàn Mặc Tử đã mô tả.

Đây thôn Vĩ dạ  theo tôi; [thì] Hàn Mặc Tử không tả cảnh một vùng đồng quê Việtnam tiêu biểu nào;  [ông] chỉ tả đích thị thôn Vĩ dạ,  một thắng cảnh cá biệt; có 1 không 2 ở cố đô Huế .

 Sách giáo khoa, nhà trường dạy cho học sinh : đây, cảnh một vùng đồng quê Việt nam, buộc các em phải nặn óc làm bài tập; thì, chẳng khác gì một  thư sinh cắp sách đến trường; rồi bảo các em tả ’em bé chăn trâu ‘ vậy.

b)   nét vẽ ‘lá trúc che ngang’:

Tôi chưa hề đọc sách nào, chưa từng nghe ai cho rằng: ‘người con gái đẹp lại có khuôn mặt chữ điền’ .

  Đọc trên các sách báo, sách tử vi + các sách nghiên cứu về khuôn mặt, thường thấy giải, như sau :

 1)    khuôn mặt chữ điền  thể hiện đúng là một nam nhân, người có cá tính trung trực, hài hòa, thành đạt.

 2)   người nữ  có khuôn mặt chữ điền [có] tánh kịch cỡm, nóng nảy + nhiều nam tính.

 3)   điền là ruộng:  mặt chữ điền  là mặt vuông vức như đám ruộng —  đàn bà cần tròn trịa, đàn ông cần vuông          vức.

Nếu muốn diễn tả một khuôn mặt đẹp, bị che bởi lá trúc; tại sao Hàn Mặc Tử không dùng mặt trăng, trái xoan, bông hoa; để làm hình-dung-từ, như bao người khác; lại dùng một khuôn mặt đàn ông, khuôn mặt võ tướng, một khuôn mặt như đám ruộng; để lồng [vào] khung cảnh đạp đẽ thế kia.

  Nếu tôi là họa sĩ; tôi sẽ vẽ lại bức tranh;[như] Hàn Mặc Tử đã  tả ,’vườn ai có khóm trúc, khóm trúc che bớt một phần mảnh vườn có hàng cau– mảnh vườn [lại] nằm cạnh dòng sông, có nương bắp trên bờ ‘. 

 Theo tôi; ‘lá trúc che ngang mặt chữ điền ‘, chỉ [để] che ngang khuôn viên vuông vắn của mảnh vườn .

c)    sự nổi loạn + ảo giác trong  Đây thôn Vĩ dạ:

Đọc kỹ Đây thôn Vĩ dạ , [tôi] thấy nhà thơ tả 3 cảnh khác nhau, trong 3 khổ thơ .

 Khổ thơ  thứ 1 : tả nắng trên tả nắng  trên hàng cau, vườn xanh như ngọc có lá trúc che ngang.

  Khổ thơ thứ 2:  tả dòng sông có con thuyền đậu+ hoa bắp ở trên bờ. 

 Khổ thơ thứ 3:  không tả, chỉ nói qua loa tà áo trắng cô gái + cảm nghĩ của [cô ta]. 

 qua 3 khổ thơ, Hàn Mặc Tử viết như một bài luận văn tả cảnh một học trò, có nhập đề, có thân bài + kết luận.

 Câu thơ này nối câu thơ kia ăn vận, khổ thơ này nối khổ thơ kia hài hòa , hiệp ý; chẳng có chỗ nào có thể [cho] là nổi loạn cả.

Như chúng ta biết, sở dĩ Đây thôn Vĩ dạ  hình thành; bởi tác giả  cảm hứng khi nhìn thấy bức tranh cô Hoàng Cúc gởi tặng.

Chắc chắn hàng cau, vườn xanh, dòng sông, chiếc thuyền, áo trắng đã được chụp vào trong ảnh + hiện thực trước mắt thi sĩ; khi ông xem ảnh. 

 Nhìn vào bức ảnh Hàn Mặc Tử đã thấy gì, tả nấy; nếu hư cấu, thì ông hư cấu, thêm ‘gió + trăng’ —  thi nhân nào cũng thường nghĩ tới những hình ảnh ấy,  khi làm thơ.

 Có thế nói: ‘Hàn Mặc Tử đã tả thực  khi sáng tác bài thơ này; nhưng nhờ ‘thiên- tứ- thần- thơ’ , ông làm cho bức ảnh trở nên linh động, ‘có biến, có hiện, có thật, có mơ; khác với sự tầm thường’  .  Đó không phải sự nổi lọạn;  lại càng không phải ảo giác, siêu hình của nhà thơ — [với] tôi, Hàn Mặc Tử rất tỉnh táo, khi nhìn bức ảnh + tả cảnh thôn Vĩ dạ, qua bức ảnh này. 

[và] càng tỉnh táo hơn, khi viết:

                                         Gió theo lối gió mây đường mây

                                         Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay

                                         Thuyền ai đậu bến sông trăng đó

                                         Có chở trăng về kịp tối nay?

hoặc:

                                         Mơ khách đường xa khách đường xa

                                         Áo em trắng qu á  nhìn không ra

                                         Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

                                         Ai biết tình ai có đậm đà ? .

                                               THƠ   HÀN MẶC TỬ

Tôi không dám luận bàn 2 khổ thơ này, vì nó hay quá; [ở] trình độ tôi, không bình  được.

  Nhưng hãy đọc đi, đọc lại 2 khổ thơ này; thì bất cứ ai, đều có thể cảm nhận được cảnh đẹp thôn Vĩ dạ ; không thấy cái điên, cái bệnh, [sự] nổi loạn, cái ảo giác siêu hình nằm ở đâu cả. 

Vậy thì, Hàn Mặc Tử sáng tác bài thơ này rất tỉnh táo; có chăng; ‘ông phát tiết hết được màu sắc, âm thanh tiềm ẩn trong bức ảnh ‘.

d)     Đây thôn Vĩ dạ , [m ột]  thế giới mong manh, được thụ cảm bởi một nhà thơ bệnh hoạn?

Tôi không biết câu hỏi này, là ‘khen hay chê’ —  rõ ràng ‘thôn Vĩ dạ’ không phải thế giới mong manh — nhà thơ cũng không phải vì bệnh hoạn, [để] thụ cảm cái mong manh này.  

‘Thôn Vĩ dạ’  [bây giờ] vẫn còn đó; nhà có cao lên, đường có rộng ra; nhưng, vườn, sông, trăng+ con người vẫn tồn tại y nguyên. 

 Sở dĩ Hàn Mặc Tử viết  Gió theo lối gió mây đường mây —   ông đã từng thấy dòng sông, nương bắp; khuất dưới vườn cây, ẩn sau lũy tre — do đó, khi gió thổi, mưa trên cao bay mau; nhưng, nước + hoa bắp dưới thấp [vẫn] chỉ xao động nhẹ. …  *

  Gió   theo đường gió mây đường mây  ; thấy sao viết vậy, cũng nhờ sự lạc lõng này; phong cảnh trở nên trầm buồn, êm ái, bức tranh [thơ] linh hoạt.

*  .. .   –  tạm lược một số chữ.  (Bt)

Bức ảnh Hoàng Cúc tặng thi sĩ; chụp vào buổi sáng; hay, buổi chiều;   …  hình ảnh cô gái áo trắng đứng trong vườn. Ảnh chụp lại không rõ nét, qua một khung cảnh ngoài trời; áo cô gái [màu] trắng,  không th ể nhìn ra,   là lẽ tự nhiên. 

                                           Mơ khách đường xa khách đường xa

                                           Áo em trắng quá nhìn không ra 

…   xem xong bức ảnh, Hàn Mặc Tử [đặt] xuống; thở dài;:

                                            Ở đây sương khó mờ nhân ảnh

                                             Ai biết tình ai có đậm đà

                                                  THƠ  HÀN MẶC TỬ

câu thơ nhắn nhủ tác giả tưởng tượng; như cô gái nhắn nhủ với mình– một cậu thơ tỉnh táo,  …  không mong manh, không thụ cảm như lời bình thơ suy diễn thêm .  …

Đây thôn Vĩ dạ ‘, một bài thơ quá hay; [không cần] hư cấu  — [hư cấu thêm, tất] sẽ làm hư nếp suy tư, [phán đoán] của học sinh; nếu một khi đem dạy ở học đường. []

   châu thạch

    http://t-van.net/?p=29598

                                         

                                                            hàn mặc tử     [i.e. nguyễn trọng trí 1912- 1940]  

                                                                                                                            (wikipedia)

                                                 ngôi nhà của gia đình Hoàng Cúc  [ Hoàng thị Kim Cúc] ở thôn Vỹ dạ (Huế)

                                                                                                              (ảnh: blog HTLT)  

                                                                                     Hoàng Cúc  [ Hoàng thị Kim Cúc]  thời xuân sắc

                                                                                                              (ảnh: blog: HTLT)  

Được đăng bởi ThePhong ThePhong   vào lúc 18:34   Không có nhận xét nào: 

Gửi email bài đăng này BlogThis! Chia sẻ lên Twitter Chia sẻ lên Facebook Chia sẻ lên Pinterest

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2016

‘lệnh đênh/ lưu na’ : thơ mộng + đau xót’/ điểm sách: phan tấn hải — t-van.net/

tựa chính,’ đọc’lênh đênh của lưu na: 

‘thơ mộng + đau đớn’ 

blog t-van.net/

                                     ‘l ê n h  đ ê n h / l ư u  n a ‘ :

                          t h ơ  m ộ n g + đa u x ót

                                              điểm sách:  phan tấn hải

                                                                             lênh đênh / lưu na   

                                                                              (  tủ sách t.vấn& bạn hữu/ 2016 —  bìa sách in kèm bài viết)

” Em và chị Như bị hiếp ba, bốn chục lần; chúng đã ném chị Như xuống biển, vừa định bắt em theo; thì có tàu hàng hải tiến gần, nên tụi nó bỏ đi.  Lên đảo, em xin đi Na -uy; chứ không đi Mỹ với anh Tuấn ‘ fiancé’ của 

em …”  (tr. 87  Lênh đênh/ Lưu Na)

Những dòng trên là lời của Phượng nói với Nga ở trại tỵ nạn; được ghi lại nơi trang 87, trong tác phẩm Lênh  đênh —  khi Phương  kể về chiếc ghe vượt biên, gặp hải tặc.  Và, nơi 88, tác giả Lưu Na kể về thân phận người phụ nữ Việt:

“… Ngà biết từ đây cho đến chết, Ngà sẽ không bao giờ trả lời câu hỏi; mà tất cả những ai đi vượt biên, đều hỏi thăm; hoặc, thốt thành câu ‘có bị hải tặc … ‘ .   Nói có là dối, mà nói không, là có tội , tội với Phượng, tội với tất cả những người phụ nữ không may. Tự bao giờ, cái may mắn của một vài cá nhân; trở nên tội với những người thọ nạn.  Người con gái Việtnam da vàng, tất cả những người phụ nữ vượt biên — vết chàm đã khắc — màu chàm đã nhuộm — và, anh Tuấn, tất cả những  ‘Tuấn chàng trai nước Việt’ *; có cách nào khác hơn là: ‘chúng ta phải xa nhau, để ở mỗi phương trời cách biệt; may ra, còn có thể sống tiếp.’  Đêm vẫn trong, chỉ hồn mình đục.  Đảo tị nạn không chỉ xóa lối về; mà tẩy trắng luôn những tờ hồn trắng, để lại những vết gôm nham nhở xám buồn …”

Và như thế, tác phẩm Lênh đênh  hình thành. 

 Đó là những dòng chữ đầy sức mạnh.

*  tựa một tác phẩm của Nguyễn Vỹ.  (Bt)

                                                                                 ***

Cũng là chuyện một thời ở Miền Nam; cũng là chuyện sân trường đại học Sài gòn, thuở giao thời [sau ngày 30-4- 1975] , cán bộ từ Bắc vào Nam — cũng là những băn khoăn về giá trị của tự do, cũng là chuyện đi ghe vượt biền, cũng là chuyện lên đảo tị nạn, cũng là chuyện vào đại học Mỹ, cũng là chuyện đi làm + giao tiếp trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt — và, rồi một vài mối tình tan vỡ.

Nhiều người cũng đã trải qua hoàn cảnh như thế. 

 Nhưng tác phẩm Lênh đênh/  Lưu Nam mang sức mạnh rất khác.  Từng dòng chữ của tác giả;  dường như viết trong lặng lẽ, trong cô tịch, ẩn ức sau dòng chữ : là nều lên được những gì rất buồn của kiếp người.  Giữa những dòng chữ, là nỗi đau của Phượng, là cái chết bi thảm của Như ; và, là nỗi buồn vĩnh kiếp của Ngà.

Những con tàu bị xô giạt trên các triền sông.  Mạng người mong mnh trong giông bão đại dương.  Khi cô sinh viên Ngà bước lên trại tỵ nạn; cô như bước sang một kiếp khác.  Ngà thâm cảm sự may mắn của cô, nhưng được nghe kể về rất nhiều người đã biến mất trên biển + nghe kể từ các nạn nhân [của] hải tặc.

Những mối tình trong tác phẩm buồn man mác, không thành toàn; hệt như cõi đời đầy hư vỡ này.

Hẳn bạn đã từng đọc những chuyện tương tự; có thể bạn cũng đã trải qua các sóng gió+ hư vỡ đó.  Thậm chí, có thể bạn đã gian nan hơn cô Ngà– thì dụ: bạn có thể đã trải qua vượt biên trện đường bộ, đã bị bắt vào tù nhiều lần, đã lặn lội buôn than trên các chuyến xe lửa Bắc-Nam .v. v …

Nhưng, tác phẩm Lênh đênh  / Lưu Na rất khác.

 Văn phong Lưu Na xô đẩy độc giả vào những khung trời cảm xúc.  Chuyện không phải kể, để cho qua; khi bạn gập cuốn sách 190 trang lại; sẽ thấy lơ lửng trước mắt, trên các trang giấy, là một thời của Sài gòn + tiếng rì rào ven biển quanh các trại tị nạn Đông Nam Á+ những chen chúc trong xã hội bận rộn nơi xứ người  — và, sâu

 thẳm, là nổi buồn của người đã đi thật xa, nhớ nhà, nhớ mẹ + tự băn khoăn về trách nhiệm với quê hương.

 Văn của Lưu Nam có sức mạnh như thế.

Như trong đoạn văn, nhân vật chính là cô Ngà ,đứng trong hàng sinh viên ở sân trường; nghe bà chủ tịch từ  Bắc vào tiếp quản+ nghe chị Chánh ([một] sinh viên nằm vùng)  nói chuyện — và, chợt nhớ chuyện má của Ngà kể thời trước 1954 ở miền Bắc  không khác gì hình ảnh trái nghịch ‘giữa ống quần bà cán bộ + các tà áo dài trắng nữ sinh viên’ :

“… Bà nói giọng Trung; nhưng không phải Huế, thấp và tròn.  Tấm áo bà  ba trắng, vải ny-lông in bông; với cái quần vải đen mịn, như lạc loài giữa rừng áo dài trắng.  Có lẽ, phải nói là nó kiêu hãnh một mình, giữa rừng tá áo trắng mới đúng.  Ống quần của bà lật phật theo làn gió, trên đôi guốc gỗ.  Ngà ngó xuống mình, ngó chung quanh; có ai thấy khó chịu như Ngà, với cái ống quần tới mắt cá chân ấy?  Cùng với cái giọng lanh lảnh, cái ống quần phần phật, như vả vào mặt mọi người.  Bên cạnh bà chủ tịch thấp tè, chị Chánh đã cao, như cao hơn.  Chị đứng nghiêng đầu, tóc kẹp qua một bên vai, áo sơ-mi trắng, quần đen.  Chị cười cười, nụ cười thật vô tư, như những thành tích đấu tranh; những mưu mô lươn lẹo, để tồn tại với chính phủ cũ; là của ai đó, [có] 3 đầu, 6 tay. Thật lạ, bà chủ tịch, chị Chánh; hay, những anh bộ đội ngơ ngác; tất cả như từ cuốn phim ‘cộng sản ‘[được] mà kể mấy mươi năm trước, hiện ra sống động.  Những khuôn mặt im lìm, không biểu lộ gì …” 

     

 (Lênh đênh, tr. 12-13- sách đã dẫn ).

                                                                              ***

Văn của Lưu Na nói về những cảnh đời thường, lại cực kỳ thơ mộng+ đau đớn.  Hãy đọc về một ngày mưa;  Ngà được thấy Hòa kể về mối tình giữa thầy + chị Phụng: 

“…  Một ngày mưa tấm tã, Ngà tời lới thầy Hòa.  Thầy đang ân cần chấm nước mưa trên đầu chị Phượng, người Hoa lai Việt.  Chị về rồi, người nhà thầy chửi gióng giã sau bếp; môi thầy mím lại, cằm bạnh ra, mặt trắng bệch, con mắt một mí như toé lủa.  Thầy ngồi xuống, nói bằng tiếng Anh, kể với Ngà[ về] mối tình với chị Phụng.  Ngà nghe, tai được tai không; nước mưa dàn tóc sát xuống da, Ngà nghe từng giọt nước thấm xuống, lòng buốt lạnh, đầu óc váng vất hình ảnh thầy Hoà chấm nhẹ những giọt nước trên tóc chị Phụng.  Ngà ra về, nước mưa chảy dọc màng tang, nhiễu xuống cổ áo.  Có bàn tay nào cho Ngà …  ”      (tr. 12-13 sđd).

(…)   …   –  t ạm lược  một số chữ; có thể nhiều, hay, ít.  (Bt)

Tác giả Lưu Na kể về những mảng đời của dân Sài gòn: …  

” …  Ngà từ giã anh Quang ở bùng binh  Sài gòn, ngước mắt nhìn trời.  Trời quá thấp, đè bẹp mọi cái thau nhôm to nhỏ thành những miếng nhôm phẳng, méo dị hình; rồi những bước dép râu đạp lên, chà nghiến những miếng nhôm ấy lên mặt đường khô, lồi lõm, gập ghềnh. Khi Ngà về đến nhà, ‘tấm thân nhôm mỏng’ đã thủng thêm

 vài lỗ … ”      (Lênh đênh, tr. 42 sđd) .

Và, thử hỏi; ‘làm cách nào để ghi lại nỗi nhớ?  Thí dụ, nỗi nhớ má. Tác giả Lưu Na ghi rằng: ‘nhân vật Ngà nằm trên đảo chờ; có những đêm nhớ má + [lòng] quặn thắt, khi thấy đời mình như con nước trôi xa:

” …  Đêm hằng đêm, Ngà thèm mơ thấy Má; thấy lại mái nhà xưa, thấy lại tất cả những con người mình hằng ghét bỏ; mà họ bặt tăm, mà đời sống [cũng] bặt tăm.   Tại sao Ngà lại ở chốn này, sao Ngà vẫn sống; khi gốc rễ của mình đã tan biến?  Sông khi đổ ra biển, thì con nước tan vảo biển; cả những ngọn nguồn, lòng bãi, vẫn còn dạng hình dấu vết; mà, những thân phận con người ra đi, lại trở thành con nước bơ vơ, không nhập được với đại dương nào; trong khi cái nôi hứng đỡ đã bị một khắc, một giờ xóa.  Nước đi là nước không về.  Nước chi là nước giữa trời … ”        (  Lênh đênh ,tr. 78-79 – sđd).

                                                                                 ***

Tác phẩm Lênh đênh  , Ngà cũng ghi về một kỷ niệm thơ mộng trên đảo; với Bách, một chàng trai [từng] hướng dẫn thiếu nhi thánh thể [tại nhà thờ].  Nhiều thập niên sau; Ngà gặp lại Bách tại quận Cam [California] , khi  Bách đã trở thành một linh mục [ở] một tiểu bang xa, ghé thăm quận Cam:

“… Cuốc sống như sóng dồn, đẩy tấm thuyền bé ngáy một xa khơi, qua muôn khúc quanh; qua ngàn dòng nước. Ngà và Bách đã dạt khỏi nhau, như một giấc mơ; tỉnh dậy là quên hết.  Mọi sự đều có thể; và, đều không có thể: trăng còn mãi với thời gian, nhưng làm sao ‘để có lại một lần cái mầu xám bạc hoang liêu’.  Gặp lại Bách, như gặp lại mảnh đời thất lạc.  Gặp lại Bách, như tìm thấy một bóng mình của thuở đầu đời. Gặp lại Bách, như đã đi hết một vòng của cuộc sống.  Ngà nhận ra mình vẫn nhớ bờ môi ấy.  Ngà nhận ra mình vẫn nhớ hơi ấm của bàn tay xưa .          

Vành môi cũ nay ban lời Chúa.  Bàn tay xưa nay mở ra phúc âm.  ‘Ta là khởi đầu và cũng là cuối cùng ‘  *  kết thúc.   Hết một vòng đời Bách rồi, đã đến thiên đường; chỉ còn Ngà đứng trên kỷ niệm xưa, nhìn lại tháng, năm; thấy quãng đời chỉ là dấu vết đau dài …”   (Lênh đênh, tr. 187 -sđ d) .

Và, đó cũng là những dòng cuối truyện.  Sách khép lại; nhưng, vết đau dài chưa dứt. …

 Những  gì còn lại sẽ là những dòng chữ của Lưu Na: ‘ thơ mộng+ đau đớn’.   []

— –

*  Kinh thánh (Bt)

    phan tấn hải

     http://t-van.net/?p=19511

     ———————————–

  bài liên quan:

                        T .V ấ n :  v ề n hữ ng  ni ềm  đa m m ê   … 

                            T. Vấn  ,  trang chủ  t-van -net  + chủ trương Tủ sách TV& Bạn hữu

                                                                                                                 (ảnh in kèm bài viết)

Cuối cùng  thì người bạn trẻ của tôi  [Lưu Na]  cũng đã có tác phẩm ‘được’ in.  Là quyển sách, cầm được, sờ được, ngửi được đàng hoàng.  Chứ không phải loại’ ấn bản điện tử’ không cảm giác, không mùi rất thời tượng hiện nay.   Tôi đùa với cô   [tác giả ‘Lênh đênh’] ,’ thế là cô đã trở thành nhà văn chính hiệu’.

(Chẳng là, người trong giới hay truyền miệng nhau rằng: ‘không có sách in, thì chớ có viết danh hiệu nhà văn, trước tên của mình’.  Thế nên,có người đã phải cố mà in sách: thơ, truyện, tùy bút, tản văn  … ; bất cứ thừ gì, hay dở chưa biết; cứ phải thành sách cái đã’.    Đó là thời đại về cái thời; mà loại sách ‘điện tử’ còn chưa phổ biến, ít người mặn mà với nó.  Chứ; còn bây giờ thì không hiểu, không biết, không nghe là: liệu in sách điện tử, có thể coi là ‘lai-xần’   [licence]  ;  để khoác lên mình chiếc áo ‘nhà văn, nhà thơ, nhà gì gì … đó’ chăng.  Nếu ‘dễ dãi’   được như thế; thì, trang nhà TV& BH hiện nay đang lạm phát ‘nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo’ —  vì, chỉ trong vài tháng đã có tới 12 đầu sách trình làng.  Bằng chỉ tiêu nguyên năm của một nhà xuất bản sách tầm cỡ thời xưa. Quả là ‘phong cách’ thời đại; cái gì cũng nhanh, cũng nhiều ồ ạt; khiến chưa kịp xem xong cái bìa, thì quyển kế tiếp đã chồng lên; che kín …  ) .

Rất tâm tình để nói rằng : ‘cầm quyển sách in ; mà người bạn trẻ  [Lưu Na]  của tôi nâng niu, trân trọng; tôi cảm được hết ‘nỗi lòng’ của cô.  Đó không phải chỉ là một quyển sách, một tác phẩm đầu tay của một tác giả; mà còn là cuộc đời của cô, nằm trọn trong đó.  Như thể nó được sống lại một lần nữ (khi viết )  — và, thêm một lần nữa(khi trở thành tác phẩm được in).  Và tôi cũng hiểu được;’ vì sao cô cứ khăng khăng’phải in tác phẩm thành sách bắng giấy đàng hoàng, chứ không chịu , chỉ nhìn thấy nó trên màn hình máy điện toán’.  

Thế giới thật + thế giới ảo; dù sao cũng khác nhau nhiều lắm.  Dù sao   [thì] : ‘cô cũng là một phụ nữ, còn tôi là anh đàn ông chính hiệu.’ .

[Đã] có một khoảng thời gian đủ dài; để [tôi] nhận ra người bạn trẻ của tôi rất nghiêm túc, trong ‘con chữ’ của mình .   Cô viết rất nhiều; nhiều hơn cái ấn tượng; [để] người đọc thường  khi cầm quyển sách đấu tay mỏng mảnh cuả cô

 thế nên, những gì cô trân trọng gởi đến người đọc; đều đã được sàng kỹ, qua một ‘máy lọc tôn trọng’ của mình , tôn trọng độc giả, tôn trọng trang giấy in.   (tuy chẳng mắc mỏ gì)  .  Cô còn khá trẻ; đường đi còn dài trước mặt, cô còn rất nhiều thì giờ; để tiếp tục sàng lọc mớ tài sản chữ nghĩa không nhỏ trong ‘kho’.

  Rồi đây, chúng ta hẳn sẽ còn được nghìn thấy nhiều tác phẩm nữa của cô ra đời.  

Văn học Việtnam hải ngoại lại có thêm một chút sinh khí; để tiếp tục sống còn.  Nhờ vào chính tác phẩm ra đời; chứ không phải cái danh hiệu  (hão ) ‘nhà văn, — mà người bạn trẻ tiếp nhận một cách ngượng nghịu.    []

         

   t.vấn

     http://t-van.net/?p=29535

     —-

     *  chỉ đăng  tiểu mục  1 . (Bt )

                                               “… trang nhàTV&BH hiện nay đang lạm phát nhà văn, nhà thơ, nhà biên

                                                                           khảo; vì chỉ trong vài tháng, đã có tới 12 đầu sách trình làng  . ..”

                                                                                  (ảnh in kèm bài viết) 

                                                                                                 =============

Được đăng bởi ThePhong ThePhong   vào lúc 20:43   Không có nhận xét nào: 

Gửi email bài đăng này BlogThis! Chia sẻ lên Twitter Chia sẻ lên Facebook Chia sẻ lên Pinterest
VIRGIL GHEORGHIU

Shoptinhyeu . vn thuoc115 . com bán các loại thuốc chống xuất tinh sớm, yếu sinh lý, thuốc cường dương tốt nhất thị trường

Thuốc viagra mua ở đâu bán ở đâu giá bao nhiêu rẻ nhất ?
Bạn liên hệ theo số điện thoại đường dây nóng bạn nhé
Nhà phân phối độc quyền
Tại TP HCM : 90/12 Cao Thắng, phường 4, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh
Điện thoại 0928080808
Đại lý cấp 1 tại Hà Nội, miền Bắc : 243 Định Công Thượng, Hoàng Mai, Hà Nội
Điện thoại : 0936700000
Đại lý số 2 : 13 B10 mặt phố Phạm Ngọc Thạch, Quận Đống Đa, TP Hà Nội (nằm giữa ngã ba Phạm Ngọc Thạch với Lương Đình Của và Xã Đàn)

website :
shoptinhyeu . vn
thuoc115 . com
giaosutinhyeu . com

Book Search Results for Publisher: Dai Nam Van Hien Books I Bibliopolis xem phim hài 18+

Bibiopolis

Search Results 

Publisher: Dai Nam Van Hien Books

———————————————————————————————————————————–

Sort By Distance

Sort By:   Relevance; Author   Title   Price   Asc    Price Desc

5 Matches Found

—————————————————————————————————–

The Vietnamese literary scene from 1900

to 1956.  Translated from the Vietnamese by

Dam Xaun Can

The Phong [i.e.DO MANH TUONG]

Saigon; Dai Nam Van hien Books  1970  First edition in

English, 4to. pp 57, [3] ; printed from typescript; near fine in

original printed wrappers.  A second edition under a slightly

different  title more.

450.00  USD                                                         BUY DIRECT

                                         Rulon-Miller Books

St, Paul, MN

800-441-0076

The rubbish tip outside the city and other

stories.  Translated by Dam Xuan Can

ThéPhong [i.e. DO MANH TUONG]

Saigon; Dai Nam Van Hien Books 1970  FDirt edition in

English, 4to, pp. 70, [4]; mimeographed; near fine in original

printed wrappers. Short stories by The Phong, the

Vietnamese poet and novelist more

650.00 USD                                                             BUY DIRECT

                                             Rulon-Miller Books

St, Paul, MN

800-441-0076

The rubbish tip outside the city and other

stories.  Translated by Dam Xuan Can

Thé Phong [i.e. DO MANH TUONG]

Saigon: Dai Nam Van Hien Books, 1971  Second edition in

English, 4to, pp. 69; mimeographed; very good in 

original printed wrappers.  Errate sheet laid in.  This copy with

a presentation from more

850.00 USD                                                               BUY DIRECT

                                           Rulon-Miller Books

St. Paul, MN

800-441-0076

Thephong by Thephong. The writer; the

work and the life autobiography

Thé Phong i.e. DO MANH TUONG]

Saigon: Dai Nam Van Hien Books 1972 Thi edition in

English, 4to, 3 p.l., pp. 116, [1]; mimeographed; near fine in

original pictorial wrappers.  This copy with a presentation

form the the author , more

650.00  USD                                                                 BUY DIRECT

                                        Rulon-Miller Books 

St. Paul, MN

800-441-0076

Asian Morning western music and other

poems.  Preface by Lloyd Fernando

The Phong

Saigon: Dai Nam Van Hien Books, 1971  First edition slm

8vo, pp 46; unopened; title page printed in red and black;

original white pictorial wrappers, generally fine. Translated

by Dam Xuan Can.    more

250.00  USD                                                                                               BUY DIRECT

                                           Rulon-Miller Books

St. Paul, MN

800-441-0076

https://books. bibliopolis.com/main/find/publisher/Dai%20Nam%20Van%20Hien%20Books.html
VIRGIL GHEORGHIU

Shoptinhyeu . vn thuoc115 . com bán các loại thuốc chống xuất tinh sớm, yếu sinh lý, thuốc cường dương tốt nhất thị trường

Thuốc viagra mua ở đâu bán ở đâu giá bao nhiêu rẻ nhất ?
Bạn liên hệ theo số điện thoại đường dây nóng bạn nhé
Nhà phân phối độc quyền
Tại TP HCM : 90/12 Cao Thắng, phường 4, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh
Điện thoại 0928080808
Đại lý cấp 1 tại Hà Nội, miền Bắc : 243 Định Công Thượng, Hoàng Mai, Hà Nội
Điện thoại : 0936700000
Đại lý số 2 : 13 B10 mặt phố Phạm Ngọc Thạch, Quận Đống Đa, TP Hà Nội (nằm giữa ngã ba Phạm Ngọc Thạch với Lương Đình Của và Xã Đàn)

website :
shoptinhyeu . vn
thuoc115 . com
giaosutinhyeu . com